Thường Lê lập tức gửi một chuỗi dấu chấm hỏi qua.
Phàn Hủy không trả lời ngay, chắc là vẫn đang đang ngủ, Thường Lê lại mở hai tấm ảnh kia lên xem mội chút.
Từ trên xuống dưới chẳng che được chỗ nào ra hồn, thực sự quá xấu hổ, Thường Lê cảm thấy cô có ở bên Hứa Ninh Thanh đến già thì cũng không có can đảm mặc bộ đồ này.
Chỉ là... trông kiểu dáng cũng không đến nỗi, vải tơ lụa cảm giác mặc lên rất thoải mái.
Thường Lê nằm lì trên giường, mặt đỏ tới tận mang tai chống cằm nhìn màn hình, cuối cùng phát hiện nếu bản thân mặc bộ đồ này thì vẫn có một chỗ khác biệt rất lớn so với người mẫu trong ảnh.
Cô cúi đầu xuống, lúc nằm sấp cổ áo trễ xuống, liếc qua một cái.
"..."
Có chút phẳng thì phải.
Cảm giác như chẳng thấm thoát vào đâu cả.
Cùng lúc đó, Hứa Ninh Thanh mở cửa ra, vẫn còn ngái ngủ, thanh âm cũng lười biếng theo: "Trời mưa rồi, em có phải về trường nữa không?"
Thường Lê cấp tốc tắt màn hình điện thoại, quay đầu nhìn về phía cửa: "À, buổi tập quân sự sáng nay bị huỷ rồi."
"Vậy ngủ thêm chút nữa đi." Hứa Ninh Thanh thần sắc tự nhiên đi tới, nằm lên giường cô, lại nghiêng người ôm chầm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Sao sớm như vậy mà em đã tỉnh rồi?"
Thường Lê cứng đờ, cũng may Hứa Ninh Thanh nằm trên chăn cô, hai người không có trực tiếp thân mật với nhau, không quá mất tự nhiên.
Trong lòng Thường Lê có quỷ, cầm gối đầu cạnh điện thoại ném lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-co-nhong-nheo/454989/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.