Lời của Lạc Già vừa dứt, không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Trần Tiềm Nhượng cũng đâu phải kẻ ngốc, nghe giọng điệu của cô ấy là biết đang tỏ tình, nếu nghe không hiểu thì chắc cậu là đồ đần độn rồi. Cậu nhìn Lạc Già một hồi, sau đó giả vờ chẳng hiểu gì cả, nhún vai.
“Tôi biết tôi đẹp trai mà.” Mặt dày đáp lời.
Lạc Già khẽ cười một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Già thức giấc chuẩn bị lên lớp thì Trần Tiềm Nhượng vẫn còn đang ngủ.
Cô ấy không đánh thức cậu mà rón rén rời đi.
Tiếp đó vẫn phải hoàn thành thêm một số tranh vẽ nữa. Cả hai sắp xếp thời gian nhưng lại bận lịch học xen kẽ nhau, đành phải hẹn gặp vào cuối tuần ở phòng tập múa.
Trần Tiềm Nhượng có khá nhiều đơn vẽ, mà cậu lại có yêu cầu đối với tranh vẽ khá cao, vì thế khá tốn thời gian.
Cuối cùng buổi tối trước hạn nộp bài một ngày, cả hai ở mãi trong phòng tập múa tới ba giờ sáng.
Trước lạ sau quen, vì thế họ cũng không định trở về ký túc xá nữa.
Nhưng họ cũng không định tới khách sạn.
Phòng tập múa khá ấm, còn có áo khoác bông do bạn học của Lạc Già để lại. Họ trải áo ra đất làm chiếu, ở tạm phòng tập múa một đêm.
Đương nhiên, Trần Tiềm Nhượng vẫn khá bình tĩnh mua một phần thức ăn khuya ở bên ngoài trước khi ngủ.
Cũng hơn một tháng rồi, Lạc Già tập mãi thành quen. Cô ấy cắn một miếng xiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-co-nhong-nheo/3500590/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.