Trước đó Thường Tri Nghĩa và Hứa Thừa đã nghĩ tên cho bé Lê nhỏ xong rồi. Chứ Anh có bộ Ngọc, nghĩa là đẹp như ngọc, thế thì đặt là Hứa Anh. (*)
(*) Từ Anh (璎) có bộ Ngọc (玉) ở bên trái.
Còn tên ở nhà thì do Thường Lê và Hứa Ninh Thanh quyết định. Hai người cũng chẳng nghĩ nhiều, đoạn thời gian trước khi cô mang thai gọi là bé Lê nhỏ thì bây giờ cũng gọi thế luôn đi, dù sao cũng là con gái nên khá hợp.
Lúc trước vừa sinh xong, y tá ôm bé Lê nhỏ lại cho Thường Lê nhìn. Lúc đó cô không còn sức lực nào, sau đó mới thử nhìn chút thì suýt nữa khóc luôn.
… Gì mà xấu quá à.
Co lại một chỗ, còn chả y nước miếng.
“Hứa Ninh Thanh.” Thường Lê nhìn chằm chằm anh, “Anh nói thật cho em nghe, có phải anh đã đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“…”
Hứa Ninh Thanh bật cười thành tiếng. Anh đã thoát khỏi trạng thái “Vậy mà anh lại để em sinh con”, vươn tay nghịch ngợm tay nhỏ hồng hào của bé Lê nhỏ, còn chân thành nói dối, “Không phải đẹp lắm à?”
Thường Lê: “…”
Cô lại chăm chú nhìn bé Lê nhỏ một hồi, thật sự nhìn không ra nó có chỗ nào dính tới hai từ xinh đẹp.
Bỗng nhiên hoài nghi có phải mình không có hào quang ấm áp của người mẹ hay không.
Nhưng cũng không trách Thường Lê được, có rất ít trẻ nhỏ mới sinh đã đẹp. Làn da của các bé đều sẽ đỏ ửng lên, trông mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-co-nhong-nheo/3500585/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.