Hứa Ninh Thanh không nói hai lời, trực tiếp đưa Thường Lê tới bệnh viện. Mãi tới khi Thường Lê được đưa vào xét nghiệm, một mình anh ngồi bên ngoài hành lang, chậm rãi tiêu hóa tin tức này.
Câu “Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi” cô gái nhỏ nói mấy chục phút trước cứ quanh quẩn bên tai.
Thêm lần Thường Lê tức giận cảnh cáo bảo nếu anh dám làm cô mang thai khi đang đi học khi sẽ đánh anh một trận, hòa cùng câu nói “Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi”, khiến cả người là lạ, vừa mềm mại vừa tê dại.
Tin này thật sự rất bất ngờ đối với Hứa Ninh Thanh.
Trước đó bọn họ đều làm biện pháp an toàn, tuy không phải một trăm phần trăm tránh thai, nhưng tỉ lệ mang thai sẽ cực kỳ nhỏ.
Bình thường Hứa Ninh Thanh sẽ nói đùa cùng Thường Lê, nhưng vẫn chưa thật sự suy nghĩ kỹ về việc có con, bé trai hay bé gái, dáng dấp như thế nào.
Đủ loại cảm xúc đan xen gồng gánh, kinh ngạc, luống cuống, vui sướng, lo lắng, tạo thành một cảm giác kỳ lạ.
Hình như anh thật sự sắp làm cha rồi.
Hứa Ninh Thanh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, cánh tay cũng hơi run rẩy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng dưng reo lên.
Hứa Ninh Thanh dùng sức xoa mặt, sau đó lấy điện thoại ra, là Trần Điềm gọi tới.
Anh nối máy: “A lô?”
“Hôm nay Lê Lê tan học thì bọn con về nhà ăn một bữa đi. Bác của con mang tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dung-co-nhong-nheo/3500582/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.