Chương trước
Chương sau
Mấy ngày tiếp theo mưa phùn liên miên. Đến khi chuyển giao từ mùa đông sáng mùa xuân trời mới ấm lên chút, bắt đầu có nắng, cành liễu trong trường đâm chồi nảy lộc.

Thường Lê đi học lại một tháng, cuối cùng cũng tới lúc tham gia vòng chung kết “Màu vẽ không phai”.

Từ khi công khai quan hệ, dạo này Hứa Ninh Thanh thường xuyên đến nhà họ Thường hơn. Trước hôm ra sân bay một ngày, anh tới phòng Thường Lê sắp xếp hành lý cùng cô.

Quay vòng chung kết trong một ngày, tính cả thời gian đi đi lại lại Hàng Châu nữa thì mất ba ngày, chỉ cần mang vài bộ quần áo để thay là được.

Thường Lê khoanh chân ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh ngồi ở cuối giường bỏ họa cụ và quần áo vào hành lý.

“Còn sót gì không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê qua loa: “Chắc là không.”

Anh chỉ vào Bánh Ngọt bên cạnh mình: “Lần này có muốn mang nó đi cùng không?”

“Không mang nữa, cứ để nó ở lại mấy ngày đi, dù sao nó cũng chẳng thích ngồi máy bay.” Cô đáp, híp mắt nhìn qua Bánh Ngọt.

Lúc trước con mèo béo đối địch với Hứa Ninh Thanh, còn cắn anh một cái. Thế mà không biết sao dạo này càng ngày càng bám anh. Mỗi khi Hứa Ninh Thanh tới phòng cô, chú ta đều nũng nịu kêu meo meo, sau đó dựng thẳng đuôi đi vòng vòng quanh chân anh.

Ngay cả Thường Lê còn không có vinh dự đó. Chỉ khi đói bụng con mèo béo mới bám lấy cô như thế thôi. Bình thường vốn dĩ chẳng thèm để ý cô tí nào.

Cực kỳ chảnh chọe.

“Sao giờ nó thích anh dữ vậy?” Thường Lê bất mãn nói.

“Thích anh thì không tốt à?”

Thường Lê đi qua, ngón trỏ nghịch ngợm sợi râu mèo: “Nhưng nó còn chẳng thích em cỡ này.”

“Có thể là.” Hứa Ninh Thanh ngừng lại, nhíu mày, “Khác phái nên thu hút nhau.”

“…” Thường Lê lẩm bẩm, “Mặt anh dày quá vậy.”

Cô lại nhìn chằm chằm chàng trai cùng con mèo ngủ cạnh chân anh một hồi, sau đó ôm Bánh Ngọt đặt lên chân mình.

Con mèo béo tức giận kêu lên, vươn móng vuốt cào lên lưng cô.

Thường Lê khẽ suýt xao, nhưng bị cào riết cũng quen nên không để ý, dạy dỗ nó: “Ăn cây rào cây sung! Ai mới là người nuôi em đấy!”

Không lâu sau, trên mu bàn tay cô gái nhỏ xuất hiện vết xước nhỏ màu hồng nhạt. Hứa Ninh Thanh nhìn qua, ngoắc ngoắc cô: “Lại đây, ngồi trên giường.”

Thường Lê ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

Hứa Ninh Thanh kéo tay cô, cẩn thận nhìn vết xước kia.

“Không sao đâu.” Thường Lê không để tâm nó lắm, “Em hay bị nó cào vậy mà, xước không sâu nên nhìn sơ qua chẳng thấy đâu.”

Anh nhíu mày: “Trước kia còn bị xước sâu hơn?”

“Lúc mới nhận nuôi nó á, còn nhỏ quá nên sợ người lạ, em toàn bị nó cào chảy máu.”

Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng.

Bà nội Thường ở bên ngoài gọi họ xuống ăn cơm, thế là cả hai cũng không lề mề nữa, ra dùng bữa tối xong thì chuẩn bị đến sân bay.

“Màu vẽ không phai” đã phát sóng hết chín tập, độ nổi tiếng cũng gom góp từng đợt. Có thể nói đây là hiện tượng bất ng nhất của mùa đông.

Cũng may, cho dù cực kỳ thích chương trình này nhưng mọi người đều rất tỉnh táo. Toàn bộ chương trình được quay ở góc độ chuyên nghiệp, mọi người đối xử với những bức tranh cũng không giống khi theo đuổi ngôi sao ngành giải trí. Vì thế cuộc sống hằng ngày của Thường Lê không bị ảnh hưởng lắm, chỉ có lúc ra ngoài có người nhận ra cô, sau đó ký tên và chụp ảnh chung thôi.

Từ lúc Hứa Ninh Thanh đổi avatar của tập đoàn Thừa Hòa thành ảnh hai người, bọn họ cũng không cần né tránh tầm mắt của công chúng nữa, ảnh của cả hai trên mạng càng ngày càng nhiều.

Thậm chí topic của couple Thanh Lê còn vượt xa mấy couple trong ngành giải trí, bay thẳng tới vị trí topic hot nhất, lượt bấm đọc là hàng triệu, cùng hàng trăm nghìn fan hâm mộ.

Mà vấn đề dạo này các fan couple hay bàn tán chính là liệu Hứa Ninh Thanh có xuất hiện ở vòng chung kết hay không.

[ Nếu tổng giám đốc Hứa có tới vòng chung kết, tui sẽ rút hết 5000 xu của năm chị em tui, người đối diện cũng có thể rút (cứ không sợ thế đấy!) ]

[ Chứ không phải mỗi khi A Lê tan học thì tổng giám đốc đều tới đón hả? Bây giờ đi Hàng Châu sao có thể đi một mình được!! ]

[ Hứa Ninh Thanh không đến thì tôi ăn cứt luôn:) ]

Ngồi trên máy bay, Thường Lê cho Hứa Ninh Thanh xem mấy bình luận này.

Từ khi từ chối tham gia các hoạt đồng về chiều, anh đã dành thời gian cho công việc nhiều hơn, nghe nói còn khai phá ra nhiều lĩnh vực mới cho Thừa Hòa. Bởi thế anh thật sự không có thời gian đi hóng hớt.

Anh nhìn lướt qua, cười khẽ một tiếng: “Vậy ngày mai anh phải xuất hiện nổi bật chút, nếu không người này sẽ ăn cứt mất.”

“Tới khi đó nhất định ống kính sẽ lia về phía anh, vị trí của anh ở hàng ghế đầu mà.” Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh cợt nhả: “Vậy mai phải ăn diện chút.”

Thường Lê nói chuyện một hồi thì thiếp đi trên máy bay.

Sau đó vừa lấy hành lý vừa nói chuyện với Hứa Ninh Thanh. Lúc nãy mới ngủ có nửa tiếng nên cô chưa đã thèm, bây giờ dáng vẻ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Hứa Ninh Thanh phải dắt cô đi.

Cô nheo mắt lại, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng gọi ầm ĩ.

“… A a a a a a a!!! Là Thường Lê!!!!”

“Có cả Hứa Ninh Thanh nữa!!! Ôi vãi tôi điên mất thôi!!! Cùng chung khung hình kìa!!!”

Thường Lê ngơ ngác ngẩng đầu, thậm chí còn đánh một cái ngáp. Sau đó cô nhìn thấy một nhóm người cầm điện thoại đứng đối diện, tiếng máy ảnh răng rắc vang lên khi cô ngáp.

Cô vô thức trốn sau lưng Hứa Ninh Thanh, lập tức nghe được tiếng thét chói tai. Cô ngáp xong mới thò đầu khỏi lưng anh.

Đối diện có tiếng hò reo hô khẩu hiệu.

Trong tay còn cầm tấm hình của cô và Hứa Ninh Thanh.

“…” Cô chưa phản ứng kịp tình huống này: “Cái này, chuyện gì thế?”

Hứa Ninh Thanh lại rất bình tĩnh: “Đến đón em.”

“…”

Thường Lê chậm rãi chấp nhận cảnh tượng trước mắt, “Hay em lên nói chuyện với họ một lúc ha, có vẻ họ chờ lâu lắm rồi. Anh lên xe chờ em nha?”

Hứa Ninh Thanh cười: “Anh đi cùng em luôn.”

Lần đầu tiên Thường Lê nhận được đãi ngộ như ngôi sao nổi tiếng nên còn hơi căng thẳng, chậm chạp bước đi, vẫy tay chào mọi người.

Thế là lại thêm một trận gào thét.

Cũng may mọi người rất nghiêm chỉnh, không có vây lại mà chỉ cầm băng rôn biểu ngữ đứng đằng sau.

Thường Lê nói chuyện phiếm với mấy cô nàng đó một hồi, hỏi đủ loại câu hỏi như mấy cô tới từ lúc nào thế rồi vẫy tay nói hẹn gặp lại với mọi người và rời đi.

Từ đầu đến cuối Hứa Ninh Thanh chỉ đứng sau lưng cô cách nửa bước, miệng tràn đầy ý cười, nhìn rất nhiều người vây quanh cô gái nhỏ nhà mình, bỗng cũng kiêu ngạo lắm.

Sau khi rời khỏi sân bay thì về thẳng khách sạn.

Nói là buổi gặp mặt ở vòng chung kết, nhưng thật ra chỉ là fan mua vé rồi ngồi xem hai tiếng thôi, mà Thường Lê cần phải tới nơi quay chụp sớm. Vòng thi lần này là vẽ trong thời lượng định sẵn, vì thế không giống khi vẽ tranh thời hạn nhiều ngày, đương nhiên độ khó cũng cao hơn là giới hạn thời gian.

Tối hôm đó Thường Lê ngủ rất sớm, lúc trên máy bay cũng ngủ được một giấc rồi nên không bị thiếu ngủ, sáng hôm sau dậy dậy sớm.

Không ngờ Hứa Ninh Thanh còn dậy sớm hơn.

Vừa mới mở mắt đã thấy anh mang thức ăn vào. Anh cười: “Dậy rồi à? Vậy thì ăn sáng đi.”

Thường Lê rời khỏi giường lớn, đeo dép lê vào.

Tiếng chuông cửa phòng khách bỗng vang lên. Khi Hứa Ninh Thanh quay lại phòng ngủ thì trên tay đã nhiều thêm một chiếc túi, bên trên có logo gì đó.

Thường Lê chớp mắt: “Anh mua quần áo hả?”

“Ừm, đặt hồi tháng trước.” Cặp mắt hoa đào của Hứa Ninh Thanh cong lên, “Cô gái nhỏ nhà anh tham gia trận chung kết, anh đâu thể ăn mặc quá xuề xòa.”

Cô lại gần xem bên trong là đồ gì, hóa ra là một bộ vest đặt may: “Anh muốn mặc vest đi tham gia vòng chung kết à?”

Hứa Ninh Thanh: “Ừm?”

“Em thấy đa số người đi xem mấy chương trình như này toàn mặc đồ thoải mái á.” Thường Lê bắt đầu tưởng tượng ra Hứa Ninh Thanh mặc đồng phục cấp ba, không hiểu sao lại bật cười.

“Cười cái gì?” Hứa Ninh Thanh khẽ xoa đầu cô, thuận miệng nói, “Mặc đồ vest không đẹp à?”

Thường Lê sát lại gần anh, híp con mắt hồ ly lại: “Em tham gia thi đấu, anh ăn diện đẹp trai thế làm gì?”

“Để cho em nở mặt nở mày đó.” Anh đáp.

Cô hếch cằm lên: “Em thấy anh muốn ké fame của em chắc luôn.”

Hứa Ninh Thanh không cười nữa, lấy bộ đồ vest trong túi giấy ra.

Hơn một tháng trước, sau khi Thường Lê quay xong tập gần cuối, Hứa Ninh Thanh đã đặt may bộ đồ này.

Quần áo lúc trước anh mặc toàn là cho trợ lý sinh hoạt lấy số đo rồi đi mua. Chất lượng đồ trong cửa hàng đồ vest cao cấp đương nhiên không tệ, mặc lên người anh càng đẹp hơn.

Còn bộ này là anh tự mình nói với nhân viên cửa hàng.

Không thể quá trưởng thành cứng nhắc, nếu đến bị người ta chụp hình lại rồi dán mác y như “phụ huynh thí sinh” mất, cũng không thể quá tùy ý, quá thương nghiệp.

Đây là lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh có nhiều yêu cầu đến thế với một bộ đồ.

Thường Lê nhìn anh thay quần áo xong. Không thể phủ nhận là anh chẳng khác gì giá treo đồ hết, nếu thuê anh làm người mẫu trong cửa hàng có khi còn có thể tăng lượng tiêu thụ.

Mỗi một tấc vải đều xứng đôi vừa lứa với anh, phác họa ra đường cong bả vai. Sơ mi trắng và áo vest đen, sự kết hợp tiêu chuẩn nhất, thế nhưng để Hứa Ninh Thanh mặc thì lại là một khí chất khác hoàn toàn.

Anh đứng trước gương hơi hếch cằm, mặt mày lười nhác, ngón tay thon dài cài cúc áo lên cúc thứ ba.

D.ục vọng bùng nổ.

Thường Lê ngồi ở cuối giường nhìn anh, cổ họng nghẹn lại, nhịn không được: “Sao anh…”

“Hửm?” Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu.

Cô mím môi, sợ anh đắc chí nên mới nuốt ngược lại câu khen ngợi, duỗi tay ra chỉ: “Sao anh mở nhiều cúc áo thế làm gì?”

“Có hai viên thôi mà.” Hứa Ninh Thanh buồn cười bảo.

Thường Lê lý lẽ hùng hồn: “Người ta mặc đồ vest toàn cài hết.”

Anh đành phải cài nốt hai cúc trên cùng, vươn tay bẹo má cô: “Vậy được chưa, bình dấm chua nhỏ?”

Sự thật đã chứng minh, khí chất lả lơi của anh chẳng liên quan tới việc mở mấy cúc áo, cho dù anh có bọc kín bản thân thì cũng chẳng ngăn được khí chất kia.

Hứa Ninh Thanh hút ong dụ bướm.

Hứa Ninh Thanh trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thường Lê không thèm nhìn anh, rời giường rửa mặt.

Hôm nay phải đi sớm, đợi cô rửa mặt xong, Hứa Ninh Thanh liền đưa cô đến nơi quay chụp.

Bởi vì đêm chung kết sẽ được phát sóng trực tiếp nên fan hâm mộ tới cổ vũ quy mô lớn hơn nhiều. Xung quanh chất đầy đồ để cổ vũ, nào là bóng bay đủ màu, quạt cổ vũ, lẵng hoa, có cả băng rôn biểu ngữ.

Chín giờ tối bắt đầu phát sóng, fan hâm mộ tại hiện trường cũng đã đông nghìn nghịt.

Hứa Ninh Thanh đi vào lối đi VIP đến cửa sau trường quay.

Thường Lê bị cuốn theo bầu không khí bên ngoại, đưa tay sờ lưng anh mấy cái: “Hình như em thấy hơi căng thẳng ấy.”

“Chung kết mà, căng thẳng cũng là bình thường.” Hứa Ninh Thanh siết chặt tay cô.

“Không phải.” Cô đưa một tay khác sờ lên nơi tim mình, “Em cảm thấy bây giờ cực kỳ căng thẳng luôn, cứ như tim sắp bay ra ngoài ấy.”

“Nhịp tim nhanh à.” Tầm mắt anh chậm rãi rơi trên bàn tay che ngực của cô, nhướng lông mày, “Vậy anh xoa cho em?”

“…”

Hứa Ninh Thanh bật cười, không chọc cô nữa: “Mau vào đi, anh chờ ngoài này, nếu còn căng thẳng thì tới tìm anh.”

Thường Lê chớp mắt: “Anh muốn đứng đây chờ hả?”

“Ừm.”

“Nhưng chín giờ tối mới bắt đầu cơ, còn lâu lắm.” Thường Lê thấy hơi đau lòng, “Anh chờ lâu sẽ mệt lắm á, mà cũng chán nữa.”

“Không thấy căng thẳng nữa à?” Hứa Ninh Thanh nói, “Anh không sao đâu, em mau vào đi, chuẩn bị sớm chút.”

Thường Lê không kì kèo nữa, hôn lên môi anh một cái rồi đi cửa sau vào trường quay.

Tuy anh đã bảo nếu căng thẳng thì tìm anh, nhưng cô biết mình căng thẳng thì cũng chẳng có thời gian tìm anh được, bởi vì chương trình cũng sẽ phát sóng trực tiếp hình tượng thí sinh ở hậu trường, đây cũng là lý do mà các cô phải trang điểm sớm.

Đã là trận chung kết rồi, ngay cả Bánh Su Kem ngày thường ríu rít không thôi ở phòng nghỉ hôm nay cũng ít nói hẳn.

Chỉ có Lâm Thành khá thoải mái, dù sao đã từng mở nhiều triển lãm như vậy rồi, đương nhiên có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này.

Sau khi trang điểm xong thì được đưa tới phòng vẽ ngay. Không có thợ quay phim, không có nhân viên công tác khác, chỉ có camera quay bao quát được đặt ở mỗi bàn vẽ.

Chủ đề bắt đầu hiện ra trên màn hình lớn.

Đúng như truyền thống lâu đời của “Màu vẽ không phai”, chủ đề tưởng như đơn giản nhưng cũng là khó nhất… Yêu.

Trong phòng vẽ lặng ngắt như tờ, năm người ngồi ở chỗ của mình bắt đầu sáng tác.

Khác với không khí căng thẳng trong phòng vẽ, bây giờ ngoài sân cổ vũ, một tin tức nặng ký đột nhiên tới làm mọi người xôn xao vỡ òa, nhất là khu cổ vũ cho Thường Lê.

Từ khi chương trình ngày càng hot, đủ loại lời đồn truyền ra nhiều hơn. Cũng có mấy người giả làm nhân viên trong tổ chương trình, bảo mình nhìn thấy nghe được chuyện gì rồi đồn đại, chỉ là sau đó công chúng với đôi mắt hỏa nhãn kim tinh đã đính chính lại được.

Có một tài khoản Weibo tên “Dân mạng 11373859”, là nhân viên công tác trong tổ chương trình đã được mọi người công nhận. Xưa nay người này chưa từng vạch trần tầm màn chương trình, mà chỉ chia sẻ lại những đoạn đối thoại hài hước trong lúc ghi hình, cũng từng đăng ảnh chụp mọi người nói chuyện trên trời dưới đất khi ở phòng trang điểm và phòng nghỉ.

Bác bỏ hết các tin đồn “Đằng sau tấm màn đen”, “Thí sinh trong chương trình không hòa thuận”, cũng bởi thế nên rất được nhóm fan yêu thích.

Năm phút trước, tài khoản “Dân mạng 11373859” đã đăng một bài viết mới lên Weibo.

Dân mạng 11373859: [ hình ảnh ]

Hàng ghế đầu chia làm hai khu trái phải. Phía bên phải là các vị giám khảo và chuyên gia, còn bên trái là nhà tài trợ cho chương trình. Trên đó đã sắp xếp chỗ ngồi hết rồi.

Mấy người khác trong ảnh đều đã được đánh dấu tên, chỉ còn lại duy nhất một người.

… Hứa Ninh Thanh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.