Câu nói kia như mang đến ngọn lửa cùng dòng điện chạy qua, cứ lảng vảng trong tai Thường Lê, trong phút chốc cô vẫn chưa kịp phản ứng, ngừng một chút, ngón tay cũng co rút theo, nâng lên mắt: "Cái gì cơ?"
"Muốn tại đây à?" Anh trả lời thật điềm tĩnh.
Thường Lê không dám táy máy nói ra cái suy nghĩ trong đầu kia, tiếp tục hỏi: "Ở đây làm gì?"
Hứa Ninh Thanh cười, ngón tay nghịch lọn tóc của cô, cặp mắt đào khẽ cong, đang muốn mặt dày nói ra, bỗng nhiên bị Thường Lê giơ tay bịt miệng lại.
Tai cô đã đỏ thấu, xấu hổ nhìn anh chằm chằm: "Ngậm miệng lại, Hứa Ninh Thanh, anh ngậm miệng lại."
Anh vốn tính chọc cô, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, lập tức dựa lên người cô, lồng ngực phập phồng cười không dừng được.
Vô cùng không cần mặt mũi.
Thường Lê hung hăng nhéo mu bàn tay anh một cái, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không cho cười."
Lực tay cô không nhẹ, cũng không biết thân thể nhỏ nhắn này lấy đâu ra nhiều sức như vậy, Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, dựa đầu lên vai cô nhìn mu bàn tay mình.
"Đỏ lên rồi này."
Ngữ điệu có chút đáng thương, giống như đang nhõng nhẽo.
"..."
Thường Lê dừng lại, cũng cúi đầu nhìn, quả thật là đỏ rồi.
Da anh trắng, trên da đỏ lên một mảng rất dễ thấy, cô không kìm được nắm lấy tay anh, xoa xoa mấy cái: "Đau lắm à?"
"Đau chứ." Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng luồn ngón tay đan vào tay cô: "Lê Lê phải hôn mới hết đau được."
Thường Lê biết anh cố tình trêu cô hòng thực hiện ý đồ bất chính, chắc chắn là chẳng còn đau nữa, nhưng vẫn không kìm được chiều theo ý anh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh một cái.
Hôn xong sau lại ngẩng đầu, cười nói: "Trông cứ như động tác cầu hôn ấy nhỉ, chắc em phải quỳ một gối xuống mới được."
Vì câu nói này của cô mà hô hấp của Hứa Ninh Thanh bỗng chậm một nhịp, cảm giác nhịp tim đang tăng lên.
Lúc trước anh luôn cho rằng hôn nhân là phần mộ của cuộc đời, bây giờ lại sốt ruột muốn dùng hai quyển sổ màu đỏ kia buộc Thường Lê bên cạnh mình.
Muốn cùng cô sống tiếp quãng đời còn lại, an nhiên cũng tốt, cuồng loạn cũng được, nhưng chỉ cần cùng cô đi qua, dường như mọi thứ đều trở nên dịu dàng đáng mong chờ.
Anh không nói gì, nghiêm túc nhìn cô, thậm chí khuôn mặt còn có chút nghiêm nghị, sau đó không nói một lời cứ thể hôn cô.
Thường Lê cảm thấy tối nay Hứa Ninh Thanh dường như có chút quấn người.
Hôn xong, người đàn ông rủ mắt xuống, ánh đèn chiếu vào hàng mi đen nháy, giơ ngón tay lau đi vệt nước trên môi cô.
Đôi mắt cô đen long lanh, chăm chú nhìn gương mặt anh.
Có chút không kìm chế nổi.
Hứa Ninh Thanh lại đặt một nụ hôn lên ánh mắt cô.
Thường Lê thuận theo nhắm mắt lại, lông mi run run, cảm giác được sự ấm áp trên mí mắt.
Sau đó nghe thấy giọng nói của anh: "Sao mà chỉ mới mười chín tuổi thôi chứ."
Không khí xung quanh quá mức mập mờ, âm cuối của Thường Lê có chút run rẩy: "Dạ?"
"Nhỏ quá." Hứa Ninh Thanh cười âm thanh: "Nuôi lâu như vậy vẫn chưa thể dắt em đi lĩnh chứng."
Trầm mặc mấy giây, Thường Lê nhìn anh chớp mắt hai cái: "Chẳng lẽ anh tính chờ em vừa qua hai mươi liền dắt em đi lĩnh chứng à?"
"Đương nhiên." Anh trả lời rất chắc chắn.
"Em hai mươi tuổi ------"
Thường Lê bắt đầu tính toán, cô học muộn hơn người khác một năm, mười chín tuổi học đại học, nghỉ hè là tới sinh nhật, còn chưa tới nửa năm nữa là qua hai mươi.
"Vậy em mới học năm hai thôi mà."
"Năm hai không thể gả cho ca ca sao?"
Lại bắt đầu sinh tật rồi, mở miệng là "ca ca", nhưng trông bộ dáng anh rất nghiêm túc, đáy mắt hơi trầm xuống, ngón tay cái đang vuốt ve trên môi cô.
Tim Thường Lê như đang đánh trống reo hò, chậm rãi mà mạnh mẽ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, cô nhỏ giọng: "Nào có ai kết hôn sớm như vậy, năm hai đã kết hôn trông kì lắm."
"Em hai mươi thì anh cũng hai mươi chín rồi, còn muốn cho ca ca qua ba mươi mới có thể kết hôn sao."
Cô tiếp tục cãi trong vô vọng: "Ai bảo anh lớn hơn em nhiều như vậy."
Biết cô đang xấu hổ, Hứa Ninh Thanh tiếp tục đùa vài câu rồi không nói thêm nữa.
Thường Lê nhẹ nhàng thở ra, tim giống như một cái giếng nấu mật, bong bóng ngọt ngào ùng ục bốc lên nghi ngút, phải vô cùng kiềm chế mới có thể ngăn khoé miệng muốn nhếch lên.
Hứa Ninh Thanh không nói chuyện này nữa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ tư thế kia, hai người dựa rất gần nhau.
Nhìn thấy ánh mắt anh cứ chằm chằm, Thường Lê đưa tay sờ mặt: "Sao anh cứ nhìn em mãi vậy."
Anh khẽ nhướn mày, ghé sát vào tai cô, giọng nói như mê hoặc lòng người: "Cho nên, em muốn làm ------"
Anh dừng lại, cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào gò má cô: "Tại đây không?"
Đây là trước bãi đậu xe, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người ra vào, cứ coi như cửa xe đã được dán một chiều, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy cảnh tượng lên trong, nhưng cô nhóc da mặt mỏng, nếu thật sự chiều theo ý anh chắc sau đó phải giận dỗi thêm mấy ngày, cuối cùng Hứa Ninh Thanh không làm tới, chỉ trêu cô thêm một hồi nữa rồi thôi.
Thường Lê ngồi ở ghế lái phụ, cổ áo len hơi rộng, lộ ra bả vai trắng muốt, cô chậm rãi chỉnh lại cổ áo, sau đó cúi đầu, vòng tay ra sau lưng cài lại áo.
Hứa Ninh Thanh nhìn động tác của cô, nhìn đường cong trên áo len lúc cô đang vòng tay ra sau, nghiêng đầu cười một tiếng.
Mặt Thường Lê càng nóng lên: "Hứa Ninh Thanh, anh là biến thái à?"
"Theo như lời em nói." Anh gật gật đầu, vô cùng thản nhiên: "Thì cũng đúng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]