Tịch Mộ Thiên chẳng chút khách khí hất Jennifer ra: “Jennifer, anh hi vọng đây là lần cuối cùng. Ngoài ra, anh không thể không nhắc nhở em,đừng có gây phiền phức cho vợ anh. Nếu không, tin anh đi, em sẽ biết thế nào là lễ độ!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên vô cùng lạnh lùng, tựa như một xô nướclạnh tạt thẳng vào ngọn lửa đang bừng cháy của Jennifer. Jennifer tứctối nhìn Tịch Mộ Thiên bằng ánh mắt đố kị và không cam tâm, cố gọi vớitheo Tịch Mộ Thiên:
“Riza, nếu bây giờ anh đi, đống công văn cần phê duyệt của hạng mụcnày sẽ trở thành giấy vụn, Tịch Thị có gánh nổi tổn thất như thế không?Cho dù có gánh được, cũng sẽ rơi vào nguy cơ lớn đấy! Vì người đàn bàđó, làm vậy có đáng không? Em không tin anh là một người đàn ông yêu mĩnhân hơn yêu giang sơn. Em quá hiểu anh, vì vậy thay vì ra khỏi cánh cửa đó để phải hối hận, chi bằng bây giờ hãy để chúng ta uyên ương ôn lạimộng cũ!”
“Uyên ương ôn lại mộng cũ ư?”
Tịch Mộ Thiên cười khẩy: “Jennifer tiếng Trung của em học chưa đếnnơi đến chốn rồi, em và anh trước đây có thể miễn cưỡng gọi là “bạntình”, chỉ đơn thuần là chỗ giải quyết vấn đề sinh lí. Cái từ “uyênương” này quá sạch sẽ, không thích hợp để dùng với em. Còn nữa, anh quảthực là một người yêu giang sơn không yêu mĩ nhân, nhưng Tử Khâm khôngphải mĩ nhân, cô ấy là vợ anh, cho dù có tổn thất quá nửa giang sơn củaTịch Thị để lấy được niềm vui nơi cô ấy, anh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296514/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.