Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh dậy, không biếtlà mấy giờ, chỉ thấy đèn đường đã bật sáng. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tịch MộThiên, anh đang ngồi ngay sát giường, bên cạnh cái bàn gấp cô hay dùng. Laptopđặt trên bàn, anh liên tục nhấp chuột và chuyển động.
Hạ Tử Khâm khẽ nhúc nhích, cảm thấyvẫn hơi khó chịu, không thể kiểm soát cơn trào ngược của dạ dày, cực kì buồnnôn. Cô vội vàng bịt miệng nôn khan mấy tiếng. Tịch Mộ Thiên đỡ cô ngồi thẳngdậy, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô, đợi cơn buồn nôn qua đi, anh khẽ vén lạimái tóc rối bời của Hạ Tử Khâm:
“Em dễ chịu hơn chút nào chưa? Emmuốn ăn gì?”
Giọng nói của anh dịu dàng, chậmrãi.
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh,người đàn ông này thực sự không thể nhìn thấu tâm can, cũng không thể hiểu rõ.
Anh lạnh nhạt với cô, đến mức gầnmột tháng trời mất tăm mất tích, thế rồi đùng cái lại quay sang dỗ dành cô nhưcon búp bê.
Trong lòng nghĩ mãi không hiểu, HạTử Khâm cảm thấy bực bội, gạt tay anh ra, xuống đất đi vào nhà vệ sinh. Cô xảnước trên bồn rửa mặt rồi vùi đầu xuống đó, hồi lâu sau mới ngẩng lên, lấy taylau mặt. Người phụ nữ trong gương hốc hác, đôi mắt phù trũng, đầu tóc rối bời,bộ quần áo trên người rộng thùng thình trông chẳng khác gì bà vợ già.
Hạ Tử Khâm gạt nước trên mặt, cơnbuồn nôn lại ập tới. Cô vội vàng chạy tới trước bồn cầu, không biết đã nôn radịch vị hay là thứ gì nữa.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296509/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.