Hạ Tử Khâm nhìn điện thoại hồi lâu, cho đến khi có một chiếc áo khoác lên người, cô mới sực tỉnh, Hạ Thục Nhàn khẽ thở dài:
“Mặc dù đã đến mùa xuân nhưng buổi tối vẫn lạnh lắm, đừng có đứng ngẩn ngơ ở đây nữa, mau vào phòng đi!”
Hạ Tử Khâm gật đầu đứng dậy, nghiêng mình dựa vào vai Mẹ viện trưởng:
“Sau này con ở đây với mẹ có được không?”
Hạ Thục Nhàn vỗ trán cô rồi bảo:
“Ngốc ạ, đã lớn đến bằng ngần này rồi, sao có thể ở mãi bên mẹ được?Con có cuộc sống thuộc về riêng con, cho dù thế nào mẹ vẫn hi vọng conđược bình an, hạnh phúc. Chỉ có điều, cuộc sống đôi lúc khó mà tránhkhỏi những điều không như ý, con phải cố gắng giữ cho mình một trái timbình thản.”
Hạ Tử Khâm nhìn Mẹ viện trưởng, bà lúc nào cũng sáng suốt, có thể hóa sự bất diệt thành một trí tuệ thần kì.
“Mẹ ơi, con cảm thấy mẹ thật thông thái, con lại rất ngốc nghếch, nếu con là con gái ruột của mẹ thì tốt quá, như thế con có thể kế thừa sựthông minh, trí tuệ của mẹ!”
Sống lưng Hạ Thục Nhàn như cứng đờ, bà kéo Hạ Tử Khâm vào trongphòng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gạt những lọn tóc của cô ra sau mangtai:
“Tử Khâm của chúng ta chẳng ngốc tẹo nào, chỉ có điều kết hôn, làm phẫu thuật mà toàn giấu mẹ, thực sự đáng đánh đòn!”
Hạ Tử Khâm bỗng thấy áy náy, vội vùi đầu vào ngực Mẹ viện trưởng: “Mẹ đang tính lại nợ cũ đấy à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296504/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.