Bàn tay to và ấm áp, chạm vào taycô là nắm rất chặt, chặt đến mức khiến Hạ Tử Khâm có cảm giác hơi đau. Thực raHạ Tử Khâm biết bản thân mình quá nông nổi, cô có về cũng làm được gì nào? Sựthật vẫn là sự thật, cô về cũng có thể thay đổi được điều gì?
Bảo anh từ bỏ đứa bé đó, cho dù anhcó đồng ý cô cũng không làm được. Bản thân mình đã là một đứa trẻ mồ côi rồi,chẳng lẽ cô nhẫn tâm vì hạnh phúc của bản thân mà biến một đứa trẻ vô tội trởthành cô nhi hay sao? Mà bảo cô chia tay với anh, cô cũng không thể làm được.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức đượcrằng tình yêu hóa ra lại bé nhỏ đến vậy. Cô yêu anh, người đàn bà đó là tìnhcủa anh, thậm chí đứa bé ấy còn là…
Bảo Hạ Tử Khâm mở lòng chấp nhậntất cả những chuyện này, cô thấy không thể làm được. Cô tựa như một con thiêuthân đâm đầu vào cửa kính, bay dáo dác mà không tìm thấy lối ra.
Hạ Tử Khâm phát hiện tình yêu củacô cứ như là leo núi, qua hết ngọn núi này rồi đến ngọn núi khác, không bao giờchấm dứt, vô cùng vô tận, không biết khi nào mới leo được lên tới đỉnh, lúc ấyliệu cô có còn ở bên anh? Hay đã sớm một mình một bóng?
Tịch Mộ Thiên dắt tay cô lên xe mấylần cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu cúi gằm chẳng buồn nhìn anh. Bộ dạnghờn dỗi ấy khiến Tịch Mộ Thiên tức không được mà thương cũng chẳng xong.
Tịch Mộ Thiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296489/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.