“Phi Lân, mày làm cái trò gì thếhả? Tao bảo mày vào Vinh Thị không phải để phá Mộ Thiên, tao bảo mày học hỏikinh nghiệm của nó cơ mà. Mày giỏi rồi, gây ra chuyện ầm ĩ như thế này, màykhông biết Vinh Thị với Tịch Thị có dây ràng buộc hay sao? Vinh thì cùng vinh,bại thì cùng bại, cổ phiếu Tịch Thị rớt giá như thế, Vinh Thị cũng khó mà chốngđỡ.”
Vinh Hồng Thịnh một tay ôm lấyngực, vội vàng kéo ngăn bàn lấy lọ thuốc ra uống liền mấy viên, cố sức trấn ápcơn đau tức ở lồng ngực. Vinh Phi Lân lại gần đỡ ông: “Bố!”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, ngồi xuốngghế tựa: “Phi Lân, con không còn nhỏ nữa, đã gần ba mươi rồi! Phi Loan đã vậy,nhà họ Vinh ta chỉ còn một mình con, con mà không phấn đấu thì tâm huyết củahơn nửa đời của Bố đổ sông đổ biển hết. Giờ con nói cho ta hay, con làm vậy rốtcuộc vì cái gì?”
Yên lặng nhìn con trai hồi lâu,Vinh Hồng Thịnh đắn đo rồi hỏi: “Chẳng lẽ vẫn là vì chị con? Vì Mộ Thiên táihôn sao?”
Chuyện gia đình họ Vinh thực racũng hơi phức tạp, năm đó bế Phi Lân về nhà nuôi, anh mới được gần đầy mộttháng, Vinh Hồng Thịnh lúc ấy đã có sự nghiệp, ý chí ngút trời, vợ ông chỉ làmột cô gái bình thường, quen nhau từ lúc ông vẫn còn nghèo khó. Sau này khi trởnên giàu có rồi, Vinh Hồng Thịnh cũng không có ý định bỏ vợ để lấy người khác.Vợ ông vô cùng hiền hậu và lương thiện, thế nên người cha một chữ bẻ đôi cũngkhông biết của Vinh Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296485/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.