- Nhưng dù sao Cát Tư cũng chết rồi…Minh Cát cũng chết rồi…cô còn muốn gì nữa…
- Tôi chỉ muốn nói cho ông biết,cái chết của mụ đàn bà bẩn thỉu đó và đứa con trai nghiệt chủng ấy…đều không phải là tai nạn…
- Cô nói cái gì…chẳng lẽ đều do cô hại…dù sao…lúc đó cô cũng chỉ là 1 đứa trẻ…
- Đứa trẻ thì đã sao…1 đứa trẻ chứng kiến chính mẹ mình hại chết 2 người thân nhất của mình,thì nó không còn là 1 đứa trẻ 8 tuổi nữa…tôi biết,nếu tôi không trốn sau cây cột,thì để 2 người bắt gặp,tôi đã nằm dưới nấm mộ cùng với bà và chị tôi rồi…ông biết cảm giác ngồi đó nhìn người thân nhất của mình chết dần đi,nhưng không thể cứu được đáng sợ đến mức nào không…Từ đó,tôi không còn là tôi nữa…1 Bạch Thuần Thuần trong sáng đáng yêu không còn nữa…tôi đã đem thù hận đat vào trái tim…tôi đã quyết tâm và trả thù…Đầu tiên là Minh Cát…ông biết không chỉ nghe cái tên thôi,nó chính là được ghép từ tên của ông,Hoàng Gia Minh và mụ đàn bà đó,Mục Cát Tư…tôi đã đoán được.Qủa thật hắn ta chính là nghiệt chủng mà đôi giang phu dâm phụ các người tạo ra…Do đó hắn không được quyền tồn tại.Mặt dù,từ bé đến lớn,hắn yêu thương cham sóc và bảo vệ tôi như 1 người anh trai thật sự,còn tốt hơn cái cách mà Gia Bảo yêu thương Vũ Bội nữa,nhưng sao…anh ta vẫn mang trong mình dòng máu của người đàn ông tàn ác này…nên anh ta không được sống…ông biết không tai nạn 14 năm trước giết chết anh ta,không phải là do ngẫu nhiên,đều là sắp đặt của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-ban-trai-tim-cho-quy/1002736/chuong-48-1.html