CHAP 27: ANH VẪN CHẠY ĐẾN BÊN CÔ TA…
Sau 1 hồi tiếp thêm cho nhau sự tàn ác,họ tách nhau ra…mặc quần áo…rời khỏi căn phòng đầy ẩm ứot và chết chóc đó…mỗi người đi về 1 phía…người con trai tóc bạc biến mất ở cuối hành lang…
-…Thuần Thuần,em sao ở đây?sao không ở nhà nghĩ ngơi?- 1 Tiếng gọi ở phía sau làm nó giật mình…thì ra là Gia Bảo,bên cạnh không ai khác…là Vũ Bội,họ ngồi trên quầy rượu…cô ta có vẻ rất say…
- Anh còn quan tâm tới tôi à…- Nó bỉm môi giễu cợt,chỉ cần nhìn thấy con nhỏ Vũ Bội là nó thấy gai mắt…
-…Em nói gì vậy? trả lời anh?sao không nghỉ ngơi…- Gia Bảo đứng dậy nắm lấy tay nó,mà 1 tay vẫn giữ lấy vai Vũ Bội…
-…Vậy sao?tôi chưa chết đâu,nên anh không cần bỏ tôi nằm ở nhà,đến đây tìm cô gái khác…- Nó hất tay Gia Bảo ra
-…Vũ Bội không phải là cô gái khác…nó là em gái anh…- Gia Bảo tức giận nhìn nó…
-…Anh thật sự muốn thế sao?
-…Ý em là gì?
- Anh đừng tưởng tôi không biết anh yêu cô ta…- Nó quát lớn…nó nhìn thấy sự kinh hãi và run rẩy của Gia Bảo như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu…nhưng cố giữ lấy bình tĩnh,tiến lại gần nó,cuối sát mặt nó nói với giọng đầy đe doạ…
-…Đúng…tôi yêu em ấy…em muốn làm gì…
-…Tôi muốn làm gì sao?…tôi hỏi anh làm gì mới đúng…
-…Anh làm gì nào…em ấy là em gái anh…
-…Không cùng máu mủ…
- Tử Khiêm…Tử Khiêm…đừng bỏ em…em yêu anh…- Nó và Gia Bảo đang cải nhau thì Vũ Bội đang say,nằm gục trên bàn,la toáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-ban-trai-tim-cho-quy/1002706/chuong-27.html