Ngày hôm đó quả nhiên Tần Khiêm đã đến biệt thự Từ Gia mà tìm Từ Y Vân một lần nữa, gặp được cô anh mới thật sự an tâm. Hai người ngồi ở bộ bàn ghế ngoài sân vườn như hôm qua, anh nói:
"Hôm qua anh không liên lạc được với em, điện thoại không gọi được, rốt cục em đã đi đâu?"
"Em đến thôn biển Gia Vĩnh, muốn tìm hiểu đôi chút về chuỗi homestay trồng đầy hoa giấy kia." Từ Y Vân nói.
"Anh không gọi vào được số máy của em." Anh lo lắng nói.
"Điện thoại của em không may rớt xuống nước nên bị hư." Thật ra Từ Y Vân đang nói dối, là cô tắt nguồn điện thoại để không ai tìm được cô.
"Y Y à, anh thật sự rất lo lắng cho em!" Tần Khiêm không kìm được mà hơi lớn giọng nói.
Đối mặt với trạng thái của Tần Khiêm, Từ Y Vân không phấn khích lắm, cũng chẳng chú ý đến lời của anh ta nói.
"Thôi nào, em lớn rồi."
Nói rồi Từ Y Vân đứng bật lên rời khỏi sân vườn, bỏ lại Tần Khiêm ngồi ở đó với vẻ mặt tối sầm lại.
Sự lạnh nhạt này của Từ Y Vân vốn đã diễn ra nhiều lần từ rất lâu rồi, không phải vì hôm nay hay sự xuất hiện của Chu Quang Viễn.
Đối với cô, từ nhỏ đến lớn Tần Khiêm chẳng khác nào một cậu bạn chơi chung với nhau, thân thiết hơn một chút thì tạm gọi là anh trai vì anh lớn hơn cô một tuổi. Từ Y Vân không thích việc đi đâu cũng phải báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-vao-anh-nang-mua-ha/2697555/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.