"Cậu ấy dùng mười bảy năm để yêu mối tình đầu, cô nghĩ xem, nếu là cô thì cô có quên được không?" Diệp Bảo thẳng thắng nói.
"Đó là cách mà anh nghĩ, anh nói tôi tuổi trẻ bồng bột cũng được, nói tôi bất cứ thứ gì cũng được. Tôi đã đem lòng yêu Chu Quang Viễn rồi nên tôi khác biệt hoàn toàn với những cô gái trước đây!"
Nói xong Từ Y Vân móc trong túi ra một tờ tiền một trăm tệ để lên bàn, không quên lịch sự nhã nhặn nói: "Cảm ơn vì bữa ăn, mì rất ngon."
Bóng dáng nhỏ bé của Từ Y Vân khuất dần sau cánh cửa, Diệp Bảo nhìn tờ tiền một trăm tệ để ở trên bàn thì thở dài một hơi: "Tuổi trẻ bây giờ là đang sống hết mình hay là cố chấp đây?"
Lúc này vợ của Diệp Bảo từ bếp bước ra, thấy chồng mình rồi lẩm bẩm một mình cô liền hỏi: "Anh ngồi đây lẩm bẩm gì nữa đấy?"
"Vận đào hoa của Chu Quang Viễn."
"Lại là cô gái nào vừa đến à? Trông như thế nào thế? Có xinh đẹp không?" Chị vợ quá quen với việc lâu lâu có một cô gái đến quán này để hỏi chuyện chồng mình, vì thật chất cũng chỉ là toàn hứng thú với Chu Quang Viễn.
Diệp Bảo cầm tờ một trăm tệ trên bàn lên đưa cho vợ mình rồi trả lời: "Rất trẻ, xinh đẹp nhưng hình như hơi cố chấp."
Nhìn thấy quán cũng vắng khách nên chị vợ ngồi xuống nói chuyện với chồng mình.
"Mình này, Chu Quang Viễn đã không còn nhỏ tuổi nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-vao-anh-nang-mua-ha/2697542/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.