Hình hài bé nhỏ mang dòng máu của anh, anh chỉ muốn nâng niu trong vòng tay, thế nhưng anh lại chẳng thể trơ mắt nhìn một sinh mạng nhỏ bé khác vùng vẫy trong bệnh tật, yếu ớt chết đi.
Đem con mình làm mẫu vật, cứu lấy đứa con của người khác sao?
Chẳng ai có thể cao cả đến như thế, Mộ Đức Long chẳng bao giờ muốn lựa chọn cách thức này.
Trong khi mà đàn em ba đứa đều đã có một đứa con để bồng để ẵm, anh còn chưa có cho mình một hình hài nhỏ bé nào. Anh đã bốn mươi rồi, không còn trẻ nữa, một đứa con của chính mình là điều mà anh mong muốn nhất ở cái tuổi này, thế nhưng ông trời lại thích trêu ngươi quá.
Mộ Đức Long gục bên hàng ghế chờ trước phòng bệnh, cánh tay run rẩy chống đỡ lên gối chân, hai bàn tay ôm lấy gương mặt, đôi tay anh lạnh buốt đi, ấy vậy mà lại tẩm đầy những giọt nước mắt nóng hổi.
"Bác An đừng nói với Nhiễm Nhiễm, em ấy chịu không nổi."
Anh đây một gã đàn ông bốn mươi tuổi, trôi qua đã đủ thăng trầm lại còn chẳng chịu nổi, quỷ nhỏ thích mộng mơ non nớt như thế, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Anh nói với An Hoài Thương không vì để bà cảm thông, có một chuyện anh cần An Hoài Thương giúp đỡ, giọng Mộ Đức Long thấp xuống, chỉ còn là tiếng thiều thào hẫm hiu.
"Chuyện này, nếu bác An đã hiểu rồi thì có thể giúp cháu một chuyện không?"
An Hoài Thương đắng lòng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/3310756/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.