Không có cha, cũng chẳng có mẹ, Đàm Nhiễm chỉ là Đàm Nhiễm.
Hai tiếng gia đình đối với Đàm Nhiễm thật vô nghĩa, chưa một ai trong cái gọi là gia đình từng cho Đàm Nhiễm một điều gì, dù cho đó chỉ là một chút thương hại cũng không.
Vậy nên, đừng ai đòi hỏi cô bất kỳ chuyện gì cả, cô làm không nổi.
Sau bao nhiêu năm, hai mươi mấy năm không phải thời gian ngắn, gặp lại nhau, thứ mà một người mẹ nên làm là yêu cầu cô hãy vì Nhiên Nhiên và Trần Tiểu Vy, bảo cô hãy nương tình.
Đã một ai nương tình cho Đàm Nhiễm? Đàm Yên bà... Đã từng nương tình cho Đàm Nhiễm chưa?
Ông trời quả thật rất thích trêu ngươi, xem ra cuộc đời này của cô vẫn chưa đủ cay nghiệt.
Đàm Nhiễm đưa đôi mắt trơ trọi nhìn Đàm Yên, nhìn người gọi là em gái, Trần Tiểu Vy.
Trong cô chỉ có một nỗi niềm, hiu quạnh cùng thời gian, thật khó khăn để Đàm Nhiễm cất tiếng nói, sau bao nhiêu cái nuốt xuống nước mắt, cô cũng cất ra thành âm.
"Mẹ của tôi là bà Bảy, bà Bảy làm bếp ở Đài Cát Trắng, bà ấy mất vào tám năm trước vì tuổi già, vào năm tôi mười sáu tuổi.
Bà Bảy biết tôi thích cái gì, không thích cái gì, còn bà... Bà có biết điều tôi thích nhất là gì không?"
Đàm Nhiễm vấn lên một câu chua xót, lại thêm một câu xót xa.
"Bà có biết món ăn tôi thích nhất là món gì không?"
Đàm Nhiễm cười trừ, đắng cay làm đau mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.