Bàn tay Mộ Đức Long bóp chặt cổ nhỏ, Trần Tiểu Vy thoi thóp há miệng hít thở, gương mặt thiếu nữ yêu kiều bỗng chốc tái miết. Tay Mộ Đức Long không có giảm lực, ngày một nặng nề thêm, gân tay xanh tím hằn hộc nổi trên mu bàn tay.
Trần Tiểu Vy cảm thấy cổ họng cay đắng đau đớn, dần chẳng thể hít thở, lông mày nhăn nhó nhíu chặt, nước mắt sống theo khéo mi chảy ra.
Bác quản gia nhìn thấy Trần Tiểu Vy đã bước một chân vào quan tài, thấp thỏm nhỏ giọng dù đầu cúi xuống chẳng dám nhìn.
"Dạ ông... Ông bình tĩnh ạ..."
Giọng nói đầy lo sợ của bác quản gia, rụt rè nhắc nhở Mộ Đức Long.
Bàn tay Mộ Đức Long càng tăng thêm lực, gân tay đã nổi đầy, tơ máu đâm xuyên con ngươi đen bạc, anh nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Ông ơi..."
Bác quản gia sợ hãi kêu, Trần Tiểu Vy đã trợn tròn mắt, miệng há ra cứng ngắt.
Mộ Đức Long mới ngừng tay, buông ra Trần Tiểu Vy liền khụy xuống sofa, nằm lả trên sofa hít thở.
Mộ Đức Long nhìn liếc mắt nhìn lên bàn trà, có một đĩa trái cây đã gọt sẵn, chiếc nĩa bạc loé lên ánh sáng lạnh băng trong mắt anh.
Mắt anh đỏ ngầu, tơ máu xuyên qua con ngươi, từng sợi máu hằn hộc dữ tợn, nắm lấy chiếc nĩa bạc, Mộ Đức Long cầm lấy bàn tay Trần Tiểu Vy lật ngửa.
Một giây sau đó, tiếng gào đau điếng vang dội khắp biệt viện.
Trần Tiểu Vy kêu gào, nức nở bật khóc.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751061/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.