Lâm Ninh không kiêng nể nữa, mở toang cửa tiễn khách.
Đàm Yên vẫn nhìn Đàm Nhiễm, vội vàng nắm lấy bàn tay Đàm Nhiễm, hai tay bà nắm lấy tay cô một cách thành khẩn.
"Nhiễm à, Nhiễm..."
Đàm Nhiễm không có phản ứng, Đàm Yên cố nói.
"Nhiễm, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng dù gì thì con cũng là do mẹ sinh ra, con nể tình mẹ đi Nhiễm."
Không thể nói đến công ơn dưỡng dục, Đàm Yên dùng đến công ơn sinh thành mà đàm phán, Đàm Nhiễm chợt cười, rút bàn tay ra khỏi tay Đàm Yên.
Đàm Nhiễm cuối cũng cũng ngẩng đầu, đôi mắt hoen một lớp cay cay, nhìn thẳng vào gương mặt chẳng biết thẹn của bà ta, Đàm Nhiễm nhỏ giọng đối chất.
"Sinh ra tôi là do bà và chồng bà quyết định, tôi chưa từng bắt bà sinh ra tôi."
Một đứa trẻ không thể tự nhiên mà đến với cuộc đời này, sinh ra cô là do Đàm Yên và người đàn ông kia tự quyết định. Để rồi khi mà sinh ra đứa trẻ không như ý muốn, hai người bọn họ chẳng một nương tình, không hề nghĩ đến đứa trẻ dù chỉ một giây lát, dứt khoác vứt bỏ.
Người làm cha làm mẹ mang cô đến với cuộc đời này, chưa từng chịu trách nhiệm với cô, vậy cho nên... Đàm Nhiễm nhúng nhẹ đôi vai dẫu chúng đang nặng trịch.
"Xin đừng đòi hỏi bất kỳ thứ gì từ tôi nữa."
"Nhiễm..."
Đàm Yên không khỏi hỗ thẹn, những lời oái oăm từ đứa con gái mà bà đã tự tay đem vứt bỏ từng ấy năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751051/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.