(P/s đầu chương: Sự kiện tình tiết trong truyện đương nhiên là khom có thật, có một vài tình tiết sẽ do Mụ Dii tự đặt theo lý lẽ của Dii nên mọi người cũng đừng quá khắt khe nha.)
Gần mười một giờ đêm, Phàm Dương đến đón Lâm Ninh trở về Hoa Viên, tối đêm nay mẹ An sẽ ở lại bệnh viện cùng Đàm Nhiễm.
Nhìn dì An đang sắp xếp đệm giường bên cạnh, Đàm Nhiễm có chút không đành lòng. Không khí ở bệnh viện luôn ngột ngạt, ngủ ở đây sẽ không thoải mái, Đàm Nhiễm nói.
"Hay là dì An trở về nhà cho thoải mái, con ở đây một mình cũng không sao đâu."
An Hoài Thương ngồi xuống đệm giường, thản nhiên trả lời.
"Có gì mà không thoải mái chứ, con cứ lo lắng quá thôi, phải mà con lo cho bản thân được như vậy thì hay rồi."
An Hoài Thương thản nhiên nói thẳng vào tim đen của Đàm Nhiễm, Đàm Nhiễm không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Thấy cô nằm xuống, An Hoài Thương lại đứng dậy, bà bước sang giường của Đàm Nhiễm, đôi tay ân cần cầm lấy tấm chăn, kéo tấm chăn đắp thật ngay ngắn trên người cô.
"Con đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ thì nhắm mắt lại ngủ một giấc, có chuyện gì thì sáng mai lại nói tiếp."
Đàm Nhiễm tròn xoe mắt ngắm nhìn dì An, đôi mi lấp lánh chứa sương hoa, khẽ ra một tiếng nhỏ.
"Dạ..."
Ngoan ngoãn nhắm mắt lại theo lời An Hoài Thương, không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751038/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.