Lúc này, Hi Văn không nhìn rõ mặt anh vì ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Lúc anh quay người sang tựa đầu vào ghế, cô mới thấy được sắc mặt anh vô cùng phờ phạc, mắt sưng lên còn có cả quầng thâm. Lẽ nào đêm qua trong lúc cô ngủ, anh đã thức cả đêm để khóc nên mới ra nông nỗi này.
Suốt một đêm dài.
Đàm Gia Tường đã ngồi bên cạnh nhìn Hi Văn ngủ. Anh vẫn còn nhớ lúc ở trên sân thượng, cô vất vả kéo anh vào trong, rời xa cái nơi đầy chết chóc kia. Trong lúc anh thấy mình tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất, cô đã xuất hiện. Bàn tay cô tuy nhỏ bé, nhưng khi nó hướng về phía anh, lại có một luồng sáng mạnh mẽ đến lạ thường.
Anh ngửa mặt nhìn lên, thở ra một hơi với vẻ mặt mệt mỏi rồi dịu dàng nói với Hi Văn.
"Về nhà thôi."
Cô nhìn anh, có hơi lo lắng. Cả đêm anh không ngủ cùng với tinh thần chưa ổn định thế này, không biết có thể lái xe an toàn được hay không. Đoạn đường này ban đêm tuy vắng vẻ, nhưng bình thường lại là nơi nhộn nhịp nhất, hẳn là có cảnh sát phân luồng giao thông. Đàm Gia Tường quay sang, thấy cô cứ chăm chăm nhìn mình thì hỏi.
"Sao vậy? Thắt dây an toàn đi."
"Anh có lái xe được không?"
Hi Văn hỏi với vẻ ngập ngừng. Nếu anh hiểu lầm câu này là cô đang xem thường trình độ của anh thì thật oan ức quá. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào chiếc xe này, cô đã được chứng kiến một pha đi tàu lượn siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/281307/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.