Hi Văn nghẹn lời, đưa mắt nhìn anh. Bây giờ anh ngồi ở đây, không cười cũng không khóc, bình tĩnh nói ra được những lời này đã quá dũng cảm với chính mình rồi. Anh không nói cho cô biết, rằng trước đây mình còn điên loạn hơn như thế, ngu ngốc hơn cả như thế. Ngày mẹ mất, bầu trời trước mặt anh sụp đổ. Anh đứng trước di ảnh của bà, trước những tiếng khóc thương của người ăn kẻ ở trong nhà, nét mặt vô cảm, nhưng ngay sau đó liền lao đến muốn đập đầu vào quan tài để tự vẫn.
Anh muốn đi theo mẹ, dùng đủ mọi cách để chết. Anh từng lao ra đường như một con thiêu thân, từng nhảy từ trên cầu xuống. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn sống tới bây giờ, đứng nhìn thời gian tàn nhẫn lướt qua. Lắc đầu một cái, Đàm Gia Tường vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hi Văn.
"Nghỉ ngơi cho tốt. Đừng gây phiền phức cho tôi nữa."
Cô không nhìn, mà mãi một lát sau khi anh đi đến cửa mới đưa mắt nhìn theo. Bóng lưng ấy thật cô độc, thật đáng thương. Để chịu đựng cơn đau khủng khiếp ấy, anh đã tự dày vò mình nhiều đến cỡ nào. Nhưng thời điểm này, anh lại là người đưa ra lời khuyên cho cô, giống như tự an ủi bản thân đừng làm điều dại dột.
Rời bệnh viện để về nhà, Đàm Gia Tường đã phải đối mặt với cha mình đang ngồi ở phòng khách. Anh lạnh lùng, xem như không thấy mà đi lướt qua, nhưng ông Đàm đã kịp lên tiếng.
"Con bé đó lai lịch thế nào?"
Anh dừng bước lại, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/281297/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.