Hi Văn ngượng ngùng đưa hai tay che mặt, còn nghiêng qua nghiêng lại không chịu nằm yên.
"Không nhìn đâu."
Đàm Gia Tường cười cười, bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu này làm sao mà con tim anh chịu nổi. Từ khi cô bước chân vào cuộc sống tẻ nhạt không màu của anh, cô đã thay đổi mọi thứ. Cô thay đổi thế giới ấy, điểm thêm hoa thêm lá, cô thay đổi ảnh, mang theo một ngọn lửa tuy nhỏ nhưng rất mạnh đủ để trái tim thấy ấm áp. Những ngày ở bên cạnh nhau, Hi Văn mới nhận ra được con người Đàm Gia Tường rất dịu dàng, đến mức chỉ khẽ gọi tên cô nhưng cũng đủ làm cô thấy rung động, bỗng chốc thấy yêu anh nhiều hơn.
Tình yêu này nói vội không vội, nói trễ không trễ. Giai đoạn này cô vẫn có thể từ từ tìm hiểu anh, hiểu sâu hơn về những gì mà cô chưa từng nhìn thấy từ con người ấy.
Đàm Gia Tường im lặng hơi lâu khiến Hi Văn thấy hồi hộp. Nhưng cô còn chưa mở hai tay ra khỏi mặt, môi đã bị gậm nhấm. Vành môi dưới căng mọng trơn mượt khiến anh quyến luyến không rời, chỉ vừa chạm vào thôi đã muốn quấn chặt lấy nó.
Buổi chiều.
Hi Văn loay hoay tìm trong tủ lạnh xem hôm nay nên làm món gì, thì nhớ đến Đàm Gia Tường rất thích ăn món cay.
"Lọ lem nấu gì vậy?"
Anh từ sau lưng ôm chầm lấy cô rồi nghiêng đầu mình sang một bên, đặt cằm lên vai cô. Cảm giác này thật dễ chịu, khiến cô nhanh chóng bị xao nhãng.
"Em nấu bữa tối. Anh muốn ăn gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/1843654/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.