Mùa hè vừa qua, mùa thu liền đến mang theo từng hơi thở chết chóc thổi vào từng tán lá, lá úa vàng cố víu lấy cành, cành không giữ nổi lá, lá chao đảo rồi rơi xuống mặt đất.
Tuổi thanh xuân giống mùa hè ở chỗ, nó rực rỡ như nắng gắt nhưng một lần qua đi liền vĩnh viễn biến mất mà không tuần hoàn như xuân hạ thu đông. Vậy nên nó vĩnh viễn đẹp nhất, nó ấm áp và tràn ngập ánh sáng nhất, cái tuổi mà chúng ta nghĩ mình có thể dời núi lấp biển, không gì không làm được. Và là tuổi của những rung động bỏ nhỏ đầu đời với ánh trăng sáng mà chúng ta đặt trong tim.
Nhưng riêng lúc này Vu Y Ninh ngứa ngáy lắm rồi, thật sự muốn xông lên cho Bách Du Nhiên một cước.
“Bách Du Nhiên, cậu có thể đừng đáng ghét vậy được không” Vu Y Ninh cáu gắt một câu.
“Cậu cho tôi đi, kỉ niệm 2 tháng quen biết nhau” Ngón tay Bách Du Nhiên xoay xoay cái cột tóc nơ.
Trời hôm nay đặc biệt nổi gió lớn. Vu Y Ninh chỉ đi trong gió một lúc mà tóc loạn hết cả lên, cô vào lớp định bụng buộc lại tóc rồi ăn sáng, ai mà ngờ Bách Du Nhiên này cướp mất cột tóc, còn không biết liêm sỉ nói ra câu này.
“Bách Du Nhiên, mặt cậu dày vậy hả” Vu Y Ninh khoanh tay lại, hất cằm lên khinh thường đối phương.
Mái tóc cô dài chấm eo, nọn tóc hơi xoăn nhẹ. Gió từ ngoài cửa sổ lén lút len lỏi qua khe hở nhỏ làm bay bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dem-ky-uc-gui-vao-nhung-canh-hoa/3395354/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.