“Sao lại đưa ô cho tôi” Vu Y Ninh thắc mắc tự hỏi Bách Du Nhiên nhận ra mình chăng. Trong lòng cô giờ như kẹo bông vậy vừa mềm vừa ngọt khiến giọng nói nhẹ đi rất nhiều, âm cuối còn hơi vút cao, đặc biệt dễ nghe.
Từ Bạch lại đập vỡ vọng tưởng của cô “Thấy cậu là con gái nên đưa cho cậu thôi, trời tối rồi mà, cậu mới chuyển đến nên không biết đâu An thành lắm loại đầu đường xó chợ lắm”
“À, cảm ơn ý tốt của cậu” tâm trạng Vu Y Ninh trùng xuống nhiều nhưng giọng vẫn bình bình.
“Quên chưa giới thiệu tôi là Từ Bạch”
“Tôi biết”
“Cậu biết sao tôi nổi tiếng vậy luôn” Từ Bạch cười hề hề.
Vu Y Ninh cạn lời nhìn Từ Bạch, chủ nhiệm phòng giáo dục vừa chỉ thẳng mặt Từ Bạch mắng vốn.
Bách Du Nhiên lồm cồm ngóc dậy, ngáp ngủ nói: “Bạch Bạch đưa tao chai nước”
Từ Bạch nghe thế liền quay phắt lại vừa mắng vừa rút chai nước từ trong bàn vứt cho Bách Du Nhiên: “Du tử, muốn đấm nhau à”
Vu Y Ninh cúi đầu xuống cố nín cười khiến người hơi run run, cô cảm thấy cách gọi đầy ý vị thâm tường.
Bách Du Nhiên vặn nắp chai nước ngửa đầu uống mới quay sang nhìn Vu Y Ninh.
Vu Y Ninh thấy cậu nhìn mình mà bỗng chộn rộn hồi hộp như chột dạ gì vậy.
“Xin chào tôi là Vu Y Ninh” Vu Y Ninh cố tỏ ra bình tĩnh giới thiệu mình.
“Ừ” Bách Du Nhiên đáp lại, cậu uống nước tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dem-ky-uc-gui-vao-nhung-canh-hoa/3395343/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.