“Minh Ngọc lại đây chào cô đi, sau này cô sẽ là mẹ con” Triệu Minh vừa cười vừa nói với Triệu Minh Ngọc ngồi trên sofa.
Triệu Minh Ngọc nghe thế sững người.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Con chỉ có một mẹ”
Triệu Minh cũng chỉ biết cười gượng. Định nói gì đó cho bầu không khí bớt căng thẳng. Ông im lặng nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng chả thốt được lời nào.
“Con bé nói đúng mà, con gọi cô là được rồi” Vu Lộ Tuyết nói rất dịu dàng, thanh âm của cô nghe rất hay, rất câu nhân tâm.
Vu Y Ninh bên cạnh cũng chẳng ừ hử gì, cố giảm sự tồn tại hết mức có thể. Dù sao đây cũng là gia đình chắp vá, nhìn từ bên ngoài thì đúng là người một nhà nhưng so với người lạ còn khách sáo hơn.
“Ninh Ninh con tự giới thiệu với Minh Ngọc đi”
“Xin chào tôi là Vu Y Ninh” Vu Y Ninh nói với giọng lạnh nhạt như máy móc được lập trình sẵn. Dù mẹ đã dặn là nói vài câu dễ nghe với Triệu Minh Ngọc nhưng cô không thích, cô không nói.
Triệu Minh Ngọc nghe cũng chẳng thèm nghe, quay người bước lên cầu thang, đến khi khuất bóng, trên tầng hai mới nghe tiếng rầm một cái.
Vu Y Ninh không được chừa mặt mũi cũng chẳng mấy quan tâm, cô cũng có thích người ta đâu, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi.
“Phòng con ở đâu ạ”
“À, ở trên tầng 3. Chú giúp con chuyển đồ” Triệu Minh giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dem-ky-uc-gui-vao-nhung-canh-hoa/3395340/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.