Ông nội rời đi không bao lâu, Khánh Vân trầm mặc ngồi trên sopha, mày không tự chủ cau lại. Sự mất tích đột ngột của Trần Đình Quân càng làm cô cảm thấy nghi hoặc. Câu hỏi của ông nội cứ quanh quẩn trong đầu "Người đó là ai?" Trần Đình Quân đã gây thù chuốc oán với ai?
Khánh Vân hơi đau đầu, nàng không phải lo lắng cho Trần Đình Quân, chỉ là không hiểu sao có một phần bất an. Khánh Vân đem đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh của Kiều Trang. Mấy tháng nay, cô cảm giác Kiều Trang quá mức trầm tĩnh, em ấy không còn tùy hứng hay thích làm nũng như trước kia, sự yên tĩnh này như có như không làm cô đau lòng.
Lúc này, Khánh Vân bỗng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tiếp đến một bàn tay bỗng đặt lên trán cô xoa ấn. Khánh Vân khóe môi hơi nhướng lên, ngay lập tức vươn tay ôm lấy người kia. Nhưng chưa đến ba giây, Khánh Vân lập tức đem người này đẩy ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt, có mấy phần tức giận.
Cô trợ lý nhìn ra sắc mặt không vui của Khánh Vân liền giải thích: "Chỉ là tôi thấy chủ tịch hình như đau đầu nên muốn...không ngờ..." Nói đến đây mặt cô ta thêm hồng, vẻ ngượng ngùng không che giấu.
Khánh Vân hơi nhíu mày. Cô thừa nhận bản thân nhận nhầm cô ta là Kiều Trang bởi hương nước hoa trên người cô ta tương tự với Kiều Trang. Nhưng lúc vừa ôm cô ta, cô liền nhận ra đây không phải. Khánh Vân bài xích nói.
"Về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-hut/937811/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.