Vương Khả Tâm ấn nàng xuống ghế, vẫy vẫy tay chào Lý Minh rồi ra về.
Phương Hữu Lân ngoảnh mặt sang bên không nhìn Lý Minh lấy một lần, từng giọttừng giọt nước mắt trong suốt lăn theo gò má nàng rơi xuống mặt đất. Cô y tá bị ngã ban nãy đã đi đổi thuốc mới rồi quay lại phòng bệnh, lẹ làngtiêm thuốc cho Lý Minh, trước khi rời đi không quên dặn nhỏ: “Bệnh nhânphải luôn giữ tâm trạng vui vẻ thì mới mau khỏi bệnh.”
Chẳng rõthời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc anh kìm lòng không đặng phải cất tiếng, nhưng giọng điệu vẫn đầy bình thản: “Em uống bao nhiêu nước màsao nước mắt nhiều vậy? Tôi có bắt nạt gì em đâu.”
Bất thình lình nàng quay ngoắt lại, đôi mắt xoe tròn hồng hồng, trông đáng thương nhưhoa lê ướt mưa. Nàng lấy tay áo lau mặt qua loa, vừa buồn tủi vừa tứcgiận nói: “Tôi biết tin, sợ anh sắp chết, mà tất cả là lỗi do tôi. Tôichạy mãi, chạy mãi, trên đường đi xảy ra tai nạn xe, rồi kẹt xe, tới nơi lại không có thang máy, tôi quả thật rất sợ hãi, rất tuyệt vọng, sợ làchậm trễ một bước sẽ không kịp gặp anh! Đâu có ngờ anh đang vui vẻ, gầngũi thân thiết với người đẹp!” Dứt lời, nước mắt nàng rơi lã chã.
Lý Minh nghe vậy, nghiêm túc nhìn nàng, nhìn cả nửa ngày mới hờ hững thìthào: “Tôi còn lâu lắm mới chết được, em không cần phải tự trách bảnthân, cũng không cần phải lo lắng làm chi.”
Cái từ ‘lo lắng’ nàygiống như chất xúc tác làm đốm lửa trong lòng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-heo/1977441/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.