Nhờ Nhậm Tùy Ý giới thiệu, cứ lâu lâu nàng lại đi phiên dịch một bữa, côngviệc này chẳng những tự do tự tại mà còn rủng rỉnh tiền bạc. Một buổitrưa nọ, nàng vừa xong việc ở trung tâm thương mại thì Long Chiếu Vũ gọi điện hỏi nàng có muốn đến nhà mẹ anh ta ăn cơm dinh dưỡng không. Nàngnhớ lại thời gian nàng nằm sốt mê man trong bệnh viện, bà Long đã nấucháo mang vào cho nàng, vì vậy liền vui vẻ ưng thuận cùng anh ta đi thăm mẹ.
Trong thời gian đợi Long Chiếu Vũ đến, nàng ghé qua quầythực phẩm dinh dưỡng mua dầu cá biển biếu bà Long. Đang mua hàng, nàngbất chợt nghe có người kêu tên mình bằng giọng cực kỳ kinh ngạc và mừngrỡ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy A Mai. Nàng chỉ hỏi thăm A Mai mộtchút sau đó chào tạm biệt. Lúc gần đi, A Mai ấp a ấp úng nói: “PhươngHữu Lân, tớ biết cậu và tổng giám đốc Lý đã lâu rồi không gặp nhau.Nhưng dạo này sức khỏe anh ấy kém lắm, anh ấy rõ ràng là biết mà vẫn bỏmặc bản thân, thuốc không uống, ai khuyên cũng không chịu nghe, có hailần gắng không được phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Anh ấy…”
Phương Hữu Lân hít một hơi thật sâu, cắt ngang lời A Mai: “Tớ và anh ấy giờ đã như người xa lạ, không còn dính dáng gì với nhau nữa hết.”
A Mai dè dặt nhìn nàng, sau mấy lần ngập ngừng, rốt cuộc chỉ nói: “Xin lỗi,tại tớ nhiều chuyện. Tớ chỉ nghĩ nếu như chính cậu khuyên thì anh ấy ắthẳn sẽ nghe theo.”
Nàng buồn bã lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-heo/1977391/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.