Lý Minh nhấn chuông cửa theo thói quen hàng ngày, không ngờ chờ thật lâumà vẫn không thấy ai ra mở, rốt cuộc anh đành phải lấy chìa khóa tự mởcửa vào nhà. Giày dép của nàng vẫn nằm ngổn ngang trên sàn nhà, nhưngnàng lại chẳng nhảy chân sáo ra đón anh như mọi hôm. Anh thấy kì lạ, gọi lớn: “Phương Hữu Lân.” Không ai trả lời. Anh bỏ cả đổi giày, đi thẳngvào trong, cuối cùng tìm thấy nàng đang cặm cụi gõ lọc cọc trước máytính trong thư phòng. Anh bước đến bên nàng, dịu dàng hỏi: “Đang bận gìà?”
Đến lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, vừa khéo anh đang cúixuống, thế là nàng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi nói: “Em xong ngayđây, đợi em một phút nữa thôi. Em có nấu canh chim cút với nấm phụclinh, trễ quá rồi, anh ăn trước một chén cho đỡ đói.
Anh đáp ‘ừ’nhưng lại ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng mày mò sửa đi sửa lại bản sơyếu lý lịch trên màn hình máy tính. Vài phút trôi qua, nàng tắt máy, cau có: “Chẳng biết phải làm sao đây, muốn bịa cái gì thì cũng phải có cáimà bịa mới được, vấn đề là em không có nhiều kinh nghiệm làm việc.”
Nàng đi tới kéo tay anh: “Đi thôi, đi ăn cơm, anh đói bụng không? Buổi chiều em ở nhà Tùy Ý ăn đủ thứ với cậu ấy. Hai cục cưng một tuổi của cậu ấyđáng yêu quá chừng.”
Anh không đi mà kéo nàng ngồi xuống sát bên, ôm nàng vào lòng: “Sao tự nhiên em sửa lại sơ yếu lý lịch vậy?”
“Chiều nay ở nhà Tùy Ý, mọi người ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-heo/1977368/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.