Sở Minh Yến thu thập sơ một chút , liền cùng Thang Viên đến nhà đồ tể hỗ trợ .
Lúc này trong nhà đồ tể phá lệ náo nhiệt , ngoại trừ người của Sở gia , bên ngoài còn có người trong thôn đến đây giúp .
Đồ tể thường ngày giết một con lợn , đại khái là hơn hai canh giờ .
Nhưng mà xử lý con lợn rừng này , lại bỏ ra thời gian gần một ngày .
Thứ nhất lợn rừng so với lợn nhà có thể trọng lớn hơn , thứ hai lợn rừng da dày thịt béo rất khó xử lý .
Trần Y Y ban đầu cho rằng lợn rừng nặng nhiều nhất là bốn trăm cân , về sau cân lên mới biết được không chỉ có bốn trăm cân *.
*Bốn trăm cân tầm 200kg đấy ạ , các cậu cứ lấy số cân chia hai nhé !
Cái đồ tể này là một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi , trêи mặt có một vết sẹo nhìn có vẻ dữ dằn.
Trong nhà của hắn không có nữ chủ nhân , chỉ có một nữ nhi bảy tám tuổi .
Trần Y Y thấy đồ tể đem thịt heo xử lý cẩn thận , tiểu cô nương nhà hắn có dáng dấp rất đáng yêu .
Nàng ngoại trừ đưa cho một chút thịt làm phí giết mộ , còn đưa thêm hai lượng bạc .
Trần Y Y để cho Kỳ Sinh đem hai mươi cân thịt đến nhà Hàn Lẫm và Thường thúc , cảm tạ bọn họ đã chiếu cố lúc lên núi .
Sở Minh Yến cầm mười cân thịt tự mình đi đến nhà trưởng thôn một chuyến .
Nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-cua-nam-chinh-khong-de-lam/1813349/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.