- Hi Nhiễm, là cô ấy đã xoá.
Không khí vì câu nói đó mà trở nên ngột ngạt. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào người vừa nói Thiệu Minh.
( Là anh Thiệu Minh nói nha k phải Hàn Quân)
Tiểu Mặc: Lão đại, sao cậu biết là cô ấy?
Thiệu Minh không trả lời ngược lại quay sang Hàn Tử Quân nói:
Thiệu Minh: Hàn Quân cậu nói thử xem.
Tôi lúc này mới quay sang nhìn Hàn Tử Quân. Sắc mặt của anh đen đến mức dọa người. Anh liếc Thiệu Minh một cái rồi quay qua nhìn tôi.
Hàn Tử Quân: Lúc đấy tôi không ở sân bay
Tiểu Dương: Lão tam, khi đấy không phải chuyến bay sắp cất cánh rồi sao? Vì sao cậu còn chưa ở đấy?
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Mà người bước vào không ai khác chính là người đang được nhắc đến. Hi Nhiễm nhẹ nhàng bước vào, trên miệng treo một nụ cười dịu dàng. Đi cùng là một cô gái, khuôn mặt có đôi ba phần giống Hi Nhiễm nhưng lại có phần tinh nghịch hơn là thanh nhã.
- Xin chào, nghe nói mọi người ở đây nên em qua chào hỏi.
Hi Nhiễm mỉm cười, giọng ngọt ngào nói.
Lúc này cô gái tinh nghịch kia chạy đến trước mặt Hàn Tử Quân nói
- Anh Hàn Quân, anh đã về rồi sao? Sao không thấy anh đến Hi gia thăm chị Tiểu Nhiễm? Chị ấy á, ngày nào cũng nói chuyện về anh. Làm em là người ngồi nghe phải khổ cực suốt mấy ngày liền, nghe đến bùng cả tai luôn
Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211782/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.