-Triệu Nhã Đình, anh thích em
***************
Tôi căn bản không biết mình làm thế nào về được kí túc xá. Hơn nữa, cảm giác giống như đang lơ lửng trên tầng mây, rất huyền ảo, rất kì dị, còn rất khét.... ặc, khoan đã khét sao?
- Triệu Nhã Đình, cậu đang làm cái gì thế này? Cái áo của tôi, cái áo 500 tệ của tôi. Lão tam à, cậu hận tôi cũng được, cậu đánh tôi cũng được. Nhưng mà, tại sao cậu lại, lại chà đạp lên chiếc áo này của tôi, hả? Cậu có biết, nó chính là chiếc áo duy nhất mà tháng này tôi chưa mặc. Ngày mai tôi sẽ mặc nó để đi hẹn hò với Tiểu Trịnh khoa luật đó. Vậy mà, vậy mà cậu hu hu hu....
Lưu Ly ôm chiếc áo thủng một lỗ lớn hình cái bàn là thương tâm khóc
Tôi: Mình xin lỗi, là lỗi của mình. Mình sẽ đền cậu, được không?
Lưu Ly: Cậu đền bằng cách nào?
Tôi: 500 tệ thì mình không có? Hay là cậu cứ tuỳ ý chọn quần áo của mình mặc đi
Lưu Ly: Như vậy, cũng được sao?
Tôi: Được, đương nhiên là được
Giống như chỉ chờ câu nói đó của tôi, Lưu Ly không thương tiếc quăng chiếc áo thủng một lỗ kia đi. Lao nhanh đến tủ quần áo của tôi:
- Mình lấy cái váy màu xanh
Sao tôi lại có cảm giác giống như mình vừa tự nhảy vào cái hố mà người ta đào vậy?
Lão đại: Cái áo đó giá 30 tệ
Tôi trừng mắt: Sao cậu không nói sớm?
Lão đại nhìn tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211780/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.