Tôi ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn tên tiểu bạch kiểm trước mặt, miệng vô thức thốt lên:
-Sao lại là anh?
Tiểu bạch kiểm nhìn tôi, mặt không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Giống như, giống như kiểu cô vợ nhỏ trong đêm tân hôn vậy.
Lưu Ly kinh ngạc nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn lại tên tiểu bạch kiểm. Miệng kinh hãi thốt lên
-Đây không phải tên tiểu bạch kiểm ngươi gửi thư...ưm...
Tôi nhanh tay bịt miệng người kia lại, nhìn về phía Hàn Tử Quân thì thấy anh cũng đang nhìn về phía tôi mày hơi nhíu lại hỏi:
-Hai người quen biết nhau?
Tôi: Không có, không có là nhầm người nhìn nhầm người mà thôi. Chuyện cũng xảy ra rồi, dù có truy cứu trách nhiệm cũng vô ích. Quản lí Du có thể sắp xếp phòng khác cho chúng tôi được không ạ
Quản lí vẻ mặt ái ngại nói:
-Thành thực xin lỗi quý khách. Tất cả các phòng đều có người ở hết rồi.
Tôi: Hết phòng? Không phải chứ?
Quản lý : Vì lần này đoàn khách đến rất nhiều người, vốn còn một phòng trống nhưng vị khách này đã đặt nốt rồi ạ.
Vị quản lí chỉ tiểu bạch kiểm nói.
Tiểu bạch kiểm: Thực xin lỗi, việc lần này do Tiểu Min gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm đền bù thiệt hại. Tối nay, hai người hãy đến phòng của tôi nghỉ ngơi đi ạ. Tôi sẽ ở nhà ăn
Không ngờ được tên tiểu bạch kiểm này cũng rất hiểu đạo lý nha.
Lưu Ly: Được thôi, lão tam chúng ta mau thu dọn đồ đạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211775/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.