Một tháng nhanh chóng trôi qua, thời tiết cũng bắt đầu lạnh hơn. Nhưng một người vẫn không có tin tức gì.
Không phải nói làm xong công việc sẽ đến tìm tôi sao. Vậy mà một tháng trôi qua, đến cái bóng của anh ta tôi cũng không có thấy. Nhưng mà, vì sao tôi lại nghĩ đến anh ta cơ chứ? Ây da, ây da Triệu Nhã Đình sao ngươi suốt ngày suy nghĩ lung tung thế này?
-Nhã Đình, giáo sư đang gọi cậu kìa.
Tôi giật mình, mở trừng mắt. Phía trước là khuôn mặt phóng đại của Lưu Ly, tôi ngu ngơ trả lời:
- Hả?
-Hả cái gì? Cô đang gọi cậu kìa.
Tôi bừng tỉnh, vội chỉnh quần áo đứng dậy
-Dạ.
-Triệu Nhã Đình, sao em lại lề mề như vậy?- Quế bà bà đẩy gọng kính liếc nhìn tôi
-Xin lỗi cô.
-Được rồi, em hãy mau trả lời câu hỏi.
Câu hỏi? Tôi cúi đầu nhìn Lưu Ly đẩy nhẹ tay cô, thấp giọng nói:
-Câu hỏi gì vậy?
Lưu Ly cúi thấp đầu, hai mắt bi thương nhìn tôi, nhẹ giọng trả lời:
-Mình không biết, từ nãy đến giờ mình lên QQ, không nghe thấy gì cả.
Tôi mím môi, ngẩng đầu nhìn vị giáo sư đáng kính trên kia, cười thục nữ nói
-Thưa cô, em không nghe rõ câu hỏi. Cô có thể nhắc lại lần nữa được không ạ!
Đúng lúc này chuông hết giờ vang lên.
Quế bà bà căn bản không thèm nhìn tôi, liếc danh sách lớp nói
-Lưu Ly, Triệu Nhã Đình hai em về chép 200 lần bài học ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211768/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.