Đến căn tin Quý Bân quay sang tôi nói
-Em đi tìm chỗ ngồi trước đi, để anh đi lấy đồ ăn
- Được
Tôi nhanh chóng đi chọn một bàn ngồi đợi. Khoảng 10 phút sau Quý Bân mang 2 phần ăn đến để trước bàn. Tôi nhận lấy đồ ăn nói
-Cám ơn sư huynh
-Không có gì, lần trước em cũng mời anh ăn đấy thôi!
-Lần đó, thật ra...
Tôi đang định giải thích rằng lần trước tôi mời anh ta chẳng qua chỉ là do tình cờ gặp mặt, với lại tiền cũng không phải tôi trả thì Quý Bân ngắt lời tôi
-Em không cần phải giải thích, dù sao thì hôm nay anh cũng muốn mời em ăn cơm
Tôi chỉ đành cười ngượng, cúi đầu ăn thầm xin lỗi Hàn Quân trong lòng. Nhưng tôi lại nhớ đến những con số trong thẻ của anh ta tôi liền vứt bỏ sự cắn dứt lương tâm vừa rồi." Quên đi, Triệu Nhã Đình mày quên mất anh ta chính là người mà thẻ cơm còn có nhiều tiền hơn số tiền mày tiết kiệm à. Cứ coi như mày đang làm việc tốt là giúp anh ta tiêu tiền đi"
- Sư nguội, Nhã Đình...
Tiếng Quý Bân vang bên tai làm tôi thoát khỏi suy nghĩ. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta thì thấy anh ta đang nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ
-A... Sư huynh có chuyện gì sao?
-Anh... anh không ngờ em..lại thích ăn cay như vậy?
Tôi ngẩn người khó hiểu nhìn anh ta
-Hả?
-Ý anh là, em đã đổ hết lọ ớt vào bát của mình rồi đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211759/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.