Sau một hồi làm công tác tư tưởng, tôi cuối cùng cũng vẫn phải đi đến chỗ mọi người.
Lão tứ thấy tôi đi ra, chỉ chỉ miếng sườn chua ngọt -Tiểu Đình, cậu đi gì mà lâu thế hả? May cho cậu nha tớ đang định ăn nốt miếng sườn chua ngọt cuối cùng này.
-Vậy cậu ăn đi, tớ không muốn ăn nữa đâu.
Lão tứ chỉ cần nghe vậy liền vội vàng gắp miếng sườn ăn luôn.
Lão đại thấy kỳ lạ hướng tôi hỏi -Sao thế không phải mọi lần cậu luôn dành ăn sườn sao. Cậu không khỏe à?
-Mình không sao, chỉ là thấy no rồi nên không muốn ăn nữa thôi. - Tôi xua tay nói
-Nếu thấy không khỏe thì em nên đi bệnh viện xem thử, không nên chủ quan đâu.- Tiểu Minh nhìn tôi nói
- Ai da lão đại quan tâm Tiểu Đình quá nha.- Tiểu Dương nháy nháy mắt với Tiểu Mặc
- Đương nhiên rồi! Cậu thật là ngốc. Tiểu Đình nghe lời lão đại đi khám đi không lão đại lại lo lắng.- Tiểu Mặc hướng tôi nói
-Thật sự không sao mà! Mọi người không cần phải lo lắng đâu ha ha.-Tôi cười nói. Lúc này tôi nhìn liếc qua thấy tên Hàn Quân kia hình như đang nghịch điện thoại bỗng nhiên cũng ngẩng đầu lên hai ánh mắt trạm nhau thì tôi vội quay sang nhìn hướng khác. Nhưng hình như lúc tôi lúng túng quay đi nhìn thấy một bên khóe miệng của hắn nhếch lên như cười như không cười vậy.
Bữa cơm kết thúc, thì anh Tiểu Minh nói còn phải đi có việc nên không thể về trường cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211748/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.