Vào lúc 7 giờ tối, tôi đang phân vân có nên gọi cho anh Tiểu Minh hay không thì điện thoại reo lên bài nhạc Sứ thanh hoa quen thuộc của Châu Kiệt Luân. -Alô, anh Tiểu Minh? -Tôi vội bắt máy hỏi
-Phải, là anh. Xin lỗi, vừa nãy anh ra ngoài có chút việc không mang theo điện thoại. Nghe bạn anh nói là em gọi nên anh gọi lại. Em gọi anh có việc gì à?-Tiểu Minh từ tốn nói
-Không sao, không sao.-Tôi vội nói -Em gọi cho anh là muốn hỏi ngày mai anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.
-Vậy à, ngày mai anh rảnh.-Tiểu Minh cười nói
"Yeah, anh ấy rảnh, anh ấy đồng ý ăn cơm cùng mình, ha ha ha" Tôi kích động
-Tốt quá, vậy anh lựa chỗ ăn đi, em mới đến thành phố H nên không biết chỗ nào tốt.-Tôi vui sướng
-Vậy thì chúng ta đi ăn ở Trịnh Kim đi, nơi đó gần trường đại học A, món ăn cũng khá được. Em có biết chỗ đó không?-Tiểu Minh nói.
Trịnh Kim a chính là nhà hàng lần trước lão đại dẫn chúng tôi đi. Nhưng hôm đó do sợ tên bị tôi đánh tìm thấy nên trả có tâm trạng thưởng thức gì cả, chỉ ăn đại vài món rồi mau rời khỏi chỗ đó.
-À, chỗ đó em biết. Vậy 10 giờ trưa mai chúng ta đến đó được không?-Tôi nói
-Được, mai gặp.-Tiểu Minh nói
-Mai gặp, tạm biệt anh!
-Tạm biệt! chúc em ngủ ngon.-Tiểu Minh nói với giọng nhẹ nhàng, ấm áp rồi cúp máy.
"Anh ấy chúc mình ngủ ngon a a a soái ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-treo-tuong/3211746/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.