Lưu Khuê ngay cả con ruồi cũng không buông tha thật làm cho Cảnh Giai Tuệ cảm thấy hắn quá mức nhiệt tình, ăn không tiêu.Cô vội vã nói : “Thật sự không cần đâu, trong khách sạn rất an toàn.”
Nhưng hiển nhiên câu nói này không hề lọt lỗ tai của Lưu Khuê, hắn không quan tâm đến lời từ chối dịu dàng của Cảnh Giai Tuệ, sau khi xuống xe lại bắt đầu gọi điện thoại cho Đồng Nhiên, báo cáo lại chuyện ở đây.Về điểm này hắn và đại ca suy nghĩ rất giống nhau, tuyệt đối không thèm để ý đến lời nói của Cảnh Giai Tuệ.
Cảnh Giai Tuệ lại kiên nhẫn đợi một lúc, nhưng không nghĩ hắn lại nói chuyện lâu như vậy, xoay người đi lên lầu trước, lúc đi ngang qua đại sảnh thì gặp Đồng Hiểu Lượng đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt ngẩn ngơ.
Cảnh Giai Tuệ đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi : “Anh có bị thương không?” Đồng Hiểu Lượng không trả lời, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh vào thang máy, sắc mặt âm trầm.
Cảnh Giai Tuệ không hiểu hắn đang khó chịu điều gì, chỉ biết lắc lắc đầu, đến một thang máy khác để đi lên phòng mình.Phía sau có hai thanh niên bám theo cô, đợi khi cô vào phòng, hai người tựa như thần giữ cửa đứng nghiêm bên ngoài.Cảnh Giai Tuệ mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, cảm thấy rất đau đầu.
Cô biết nói gì bây giờ? Lưu Khuê hiển nhiên là tiếp nhận uy phong của đại ca hắn, Đồng đại ca năm đó dạy dỗ đàn em giống hệt như rèn luyện trong quân đội.Hiệu quả tập luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-quen-toi/1926889/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.