🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc Đồng Nhiên đến, tiêu điểm trong phòng ngay tức khắc liền thay đổi, mọi người đều đứng lên chào hỏi Đồng Nhiên.

Cảnh Giai Tuệ không đi ra ngoài, chỉ đứng trong phòng bếp chăm chú kiểm tra vết thương, tìm cách xử lý đơn giản, mở tủ lạnh ra thì thấy một hộp tôm đã bị đóng băng.

Đúng lúc này, Đồng Hiểu Lượng từ ngoài phòng khách mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy vào phòng bếp, nhìn Cảnh Giai Tuệ nói: “Chú anh đột nhiên không đi Thượng Hải nữa, muốn ở đây vài ngày...... Đúng rồi, Tuệ Tuệ, chú anh bị dị ứng tôm, lát nữa làm hải sản ít thôi, làm nhiều rau một chút chú anh rất thích ăn rau.”

Cảnh Giai Tuệ cười gật gật đầu, nhìn vị hôn phu ra khỏi phòng bếp, mới cúi đầu tiếp tục cắt thức ăn.

Không lâu sau phòng bếp đều tràn ngập hương vị đồ ăn, Cảnh Giai Tuệ nhìn hai cô giúp việc khác vội vàng chiên nấu, liền xoay người lại vớt đầu tôm trong nồi canh đang sôi chậm rãi bỏ vào thùng rác.

Lúc cô bưng đồ ăn đi ra phòng khách thì bàn mạt chược đang chiến đấu bừng bừng khí thế. Trên thương trường Đồng Nhiên quyết đoán sát phạt bao nhiêu thì hiển nhiên trên bàn mạc chược cũng thế, canh giờ chuẩn xác liền hô "Pháo", liên tục ăn nhà cái, làm cho chị dâu Triệu Phương Hoa của hắn mặt tươi như hoa, cứ cười toe toét.

Cảnh Giai Tuệ nhẹ giọng liên tục gọi ba tiếng mời mọi người ăn cơm, thì mới đổi được một tiếng "Biết rồi" không mấy vui vẻ của Triệu Lệ Phương.

Đồng Nhiên bước đến bên cạnh bàn ăn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cảnh Giai Tuệ, hướng cô mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua bàn tay dán đầy băng keo cá nhân của cô.

Chờ tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Cảnh Giai Tuệ liền đứng dậy, múc canh lòng đỏ trứng cho người lớn trước rồi tới những người nhỏ hơn. Sau đó liền cúi đầu không thèm lên tiếng, chỉ mỉm cười lắng nghe các vị trưởng bối nói chuyện, thần sắc vẫn như bình thường không thể nào làm cho người khác có thể nhìn ra tối qua cô và chú của vị hôn phu đã xảy ra chuyện gì.

"Đúng rồi, Hiểu Lượng à, hôn lễ của cháu đã chuẩn bị sao rồi?" Chú Đồng Hiểu Lượng đột nhiên hỏi: "Định tổ chức ở khách sạn nào?"

"Đãi khách tại khách sạn Hồng Phong ở ngoại ô thành phố." Đồng Hiểu Lượng trả lời.

Nghe đến nơi đó, mọi người không khỏi sửng sốt, khách sạn Hồng Phong là sản nghiệp do ba Đồng Hiểu Lượng gây dựng, là nơi cực kì hẻo lánh ở ngoại ô thành phố, lại xây một khách sạn ba tầng làm nơi nghỉ chân cho khách, khách hàng chủ yếu đều là người quen.

Triệu Lệ Phương không đợi người khác lên tiếng, rất tự nhiên mở miệng nói: "Khách sạn đó bình thường cũng không đông khách, vật dụng bên trong vẫn còn mới, còn những khách sạn khác thì luôn có người đến người đi làm sao biết có được sạch sẽ hay không, vậy thì cứ tổ chức tại khách sạn của gia đình còn có thể yên tâm hơn, hơn nữa mọi thứ lại được làm vệ sinh vô cùng sạch sẽ. Mới đầu tôi cũng thấy nơi đó thì hơi xa, sợ mọi người thấy bất tiện, bất quá sau đó lại nhớ ra, người thân của mình ai cũng có xe. Bên Giai Tuệ thì lại không có người thân, cho nên tôi cùng ba của Hiểu Lượng đã quyết định sẽ tổ chức ở đó.

Đến lúc đó tôi sẽ đặt trong phòng hội nghị trên lầu 3 vài bàn mạt chược, chúng ta lúc đó lại cùng nhau tận hứng a!"

Mọi người nghe xong tự nhiên cười nói tốt lắm, nhưng trong lòng mọi người ai cũng đều hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài" đạo lý này đúng là như vậy, nhưng mà đứa con trai độc nhất của Đồng gia kết hôn, cho dù không tổ chức ở một khu vực tốt, thì tối thiểu cũng phải là khách sạn xa hoa nhất nằm ở trung tâm thành phố a!

Hiện tại ý tứ của trưởng bối Đồng gia như vậy có thể hiểu được, họ đối với cô con dâu tương lai này không hài lòng cho lắm, chính là vì ngại con trai thích, không thể giống như xã hội cũ mà đi chia cắt uyên ương được, vì vậy mới cho hai người bọn họ bên nhau, nhưng mà cô gái này không cảm thấy mình đã leo quá cao sao, muốn được gả vào nhà giàu sao, ngay cả cửa nhỏ cũng không được bước qua!

Đồng Nhiên cũng không xen vào, mỉm cười ở một bên lắng nghe, khóe mắt dư quang thực tự nhiên quét lên trên người cô gái điềm tĩnh uống canh bên cạnh.

Trọng tâm của đề tài cứ tự nhiên liền dời tới Đồng Nhiên, người thân bên nhà mẹ đẻ của Triệu Lệ Phương, đa phần đều là dựa vào Đồng gia, kinh doanh máy móc hay là làm gì. Bọn họ đối với Đồng gia đều nghe theo.

Kỳ thật Đồng Nhiên này cùng anh trai Đồng Tự của hắn là anh em cùng cha khác mẹ.

Đồng gia lão gia đã mất khi còn trẻ chỉ là một gã công nhân sửa chữa máy móc bình thường, nhưng lại có thể mê hoặc được thiên kim Lý Dương là con gái một của xưởng trưởng, chết sống muốn gả cho hắn. Đáng tiếc vị trí chính thất cũng không được, sau khi kết hôn đã lâu bụng vẫn không có động tĩnh gì, cho dù trong nhà có tiền cũng không làm gì được. Hơn nữa Đồng gia lão gia chỉ nghĩ đến việc buôn bán, dần dần việc kinh doanh của hãng sửa chữa lắp ráp của Lý gia đều vào tay Đồng gia lão gia. Lúc này Đồng gia lão gia mới thể hiện bản tính thật của mình, bắt đầu gióng trống khua chiêng biểu hiện.

Lấy cớ vợ không thể sinh con, ông cùng thư ký của mình từ vụng trộm bắt đầu quang minh chính đại, tuy rằng được nuôi dưỡng ở bên ngoài không có danh phận, nhưng cái bụng thì không chịu thua kém, ở bên ngoài sống sung sướng không khác gì chính thất, không lâu sau thì sinh được con trai, qua hai năm thì sinh được một cô con gái, thật sự là người phụ nữ song toàn.

Thế cho nên đến cuối cùng, Đồng lão gia công nhiên nghỉ ngơi ở bên ngoài cùng người phụ nữ đã sinh được con trai và con gái xem là nhà, làm chính thất cũng chỉ có thể nén giận mà đi bái Phật xin thuốc, rốt cục khi đến tuổi trung niên khó sinh thì sinh ra Đồng Nhiên, vì sinh con muộn nên thân thể sinh ra nhiều bệnh, lúc con trai được 9 tuổi, bà mang theo oán hận đối với chồng mình mà buông tay rời xa nhân thế.

Mà mẹ của Đồng Tự cũng chính là Đồng gia bà nội hiện tại, từ công khai trở thành chính thức, nghĩ mình là người phụ nữ có gia giáo, nên nhân tiện nuôi Đồng Nhiên.

Đáng tiếc Đồng Nhiên này lại là một đứa bé bất hảo thật sự, đọc sách không được giỏi, nhưng giỏi nhất lại là đánh nhau, Đồng lão gia cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thôi thì cho hắn một căn nhà cùng 10 vạn gửi ngân hàng làm tiền vốn để tương lai thành gia lập thất, còn lại sản nghiệp thì để lại toàn bộ cho đứa con lớn ham mê đọc sách cùng con gái thứ hai.

Sau này khi Đồng Nhiên được 16 tuổi rời khỏi Đồng gia, nghe nói còn tham gia xã hội đen có một quãng thời gian cuộc sống vô cùng hỗn độn, sau này lại không biết tại sao, đột nhiên đổi tính bắt đầu đọc sách rồi thi đỗ đại học, còn tự mình thành lập một công ty nhỏ, không đến vài năm bản lĩnh ngày càng lớn.

Người của Đồng gia lúc trước đối với tay ăn chơi này vô cùng khinh thường, bây giờ thì một chút cũng không còn, lại xuất hiện cái gọi là tình thân, dần dần quên mất sự khinh thường lúc trước, bây giờ có "Khách quý" từ phương xa tới tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo rồi!

Dù Đồng Nhiên và Đồng Tự không cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại cùng được Đồng gia bà nội nuôi lớn, nên hắn và anh trai cũng rất thân thiết với nhau, tuy rằng số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần hắn gặp Đồng gia bà nội, cùng với anh trai và chị dâu thì đều tỏ thái độ khiêm tốn, đối đãi với bên nhà mẹ đẻ của Triệu Lệ Phương cũng rất tốt.

Đồng Nhiên ở giữa Đồng gia và Triệu gia nên biết suy nghĩ của họ, quả thực là vô cùng tốt.

Lần này còn có Đồng Nhiên, một nhà ba người có thể cùng nhau làm ăn, hiển nhiên muốn dùng danh nghĩa của Đồng Nhiên để chiếm đoạt tài sản.

Đáng tiếc lần này chưa kiếm được miếng mồi béo bở, vì mới ăn cơm được một nửa, thì Đồng Nhiên cứ dùng tay gãi cổ liên tục, một lát sau mọi người ngồi quanh bàn đều thấy bên miệng Đồng Nhiên nổi lên những tảng lớn hồng như bị bệnh sởi, thật là dọa người!

Triệu Lệ Phương cuống quít đi tới bên cạnh Đồng Nhiên: "Đồng Nhiên à, cậu làm sao vậy, cậu đừng dọa chị nha."

Đồng Nhiên cười khổ nói: "Có thể là trong đồ ăn có tôm, có lẽ em bị dị ứng rồi."

Nghe Đồng Nhiên nói như vậy, Triệu Lệ Phương trừng mắt hướng về phía mấy người làm nói: "Ai đã làm hải sản vậy?"

Hai người làm vội vàng lắc đầu: "Cậu Hiểu Lượng có nói chú của cậu bị dị ứng hải sản, chúng tôi có mua cua nhưng không có làm, chúng còn nằm trong bồn rửa vẫn còn chưa chết......" Nói xong ánh mắt cô ta không nhịn được nhìn qua Cảnh Giai Tuệ, nhìn theo ánh mắt người làm, Triệu Lệ Phương liền chuyển hướng về phía con dâu tương lai của mình.

Lúc này Cảnh Giai Tuệ mới bất tri bất giác đứng lên, khẩn trương nói: "Ai nha! Cái này...... canh này con chỉ dùng đầu tôm để nấu, con...... con nghĩ nấu như vậy thì canh sẽ ngon hơn, nấu xong canh, con cũng quên mất chuyện chú bị dị ứng...... Con......"

Không đợi cô nói xong, lửa giận của Triệu Lệ Phương đã lên tới não: "Cô thật là, chẳng lẽ tôi còn phải nói cho cô biết cái gì được với không được? Hiểu Lượng của chúng tôi lúc nào cũng khen cô rất biết chăm sóc người khác, cô như vậy mà gọi là biết chăm sóc người khác sao? Cô có biết bị dị ứng thì hậu quả rất nghiêm trọng không! Tay chân vụng về, đầu óc ngu ngốc, trên người cô thì có cái gì tốt chứ! Hiểu Lượng của chúng tôi thật sự là bị cô làm vấy bẩn rồi mới đi thích cô!"

Lời nói nặng nề cứ như vậy mà tuôn ra muốn ngừng cũng không được, Đồng Lị vội vàng đi ra hoà giải. Nhưng Cảnh Giai Tuệ rốt cuộc chịu không nổi, che miệng khóc chạy ra sân, gọi một chiếc xe, cứ thế mà bỏ đi.

Đồng Hiểu Lượng tự nhiên muốn đuổi theo chạy ra ngoài, nhưng bị mẹ giữ lại: "Đuổi theo đi! Con chỉ biết đuổi theo người phụ nữ đó! Cô ta cũng không chết được đâu! Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trương đi, gọi ông ta tới đây khám cho chú của con nhanh đi!"

Nghe mẹ nói như vậy, Đồng Hiểu Lượng chỉ có thể thu hồi bước chân, vẻ mặt bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, nhưng trong lòng hắn chỉ nghĩ: Tuệ Tuệ khóc như vậy phải làm sao đây?

Về phía Cảnh Giai Tuệ sau khi lên xe taxi thì trừ vài giọt lệ còn đọng trên mặt, cùng vẻ mệt mỏi và bộ dạng bất đắc dĩ, thì không hề có một chút bi thương nào.

Hôn lễ sắp tới, nhưng cô lại không biết phải từ hôn với Đồng Hiểu Lượng như thế nào, hôm nay Đồng Nhiên tới thật sự là rất tốt. Một hòn đá ném hai con nhạn, sạch sẽ lưu loát, sẵn tiện cho tên khốn kiêu ngạo đó một bài học, dám chọc giận bà đây, còn cho mình một lý do hợp lý để từ hôn.

Chỉ mong là mình có thể không xúc phạm Đồng Hiểu Lượng, người khác đều nói mình nhìn trúng tiền của Đồng gia, nhưng Đồng Hiểu Lượng không giống người đã vào xã hội lâu, hắn làm cô cảm động vì tính tình hòa nhã và thẳng thắn của mình.

Cô rất khát vọng có một gia đình cho riêng mình, không cần phải có người xung quanh bảo vệ, cho tới khi Đồng Hiểu Lượng nhiệt tình theo đuổi cô, cô đã quên mất giai cấp thực sự của mình.

Tuy rằng cô biết mình đối với Đồng Hiểu Lượng cũng có một chút yêu, nhưng cũng không bằng một phần mười tình yêu của hắn dành cho cô, cô thật sự mong là mình không làm tổn thương Đồng Hiểu Lượng, một người ngây ngô như vậy, không nên bị thương tổn.

Xe chạy được nửa đường, Cảnh Giai Tuệ mới nhớ lúc nãy mình chạy quá vội, không mang theo ví tiền, cô vội vã nói bác tài dừng xe, vẻ mặt xin lỗi nói mình không mang tiền.

Bác tài sớm đã nhìn thấy cô khóc mà chạy đi, cũng đoán ra là cùng người trong nhà giận dỗi, rộng lượng phất phất tay: "Cô gái, tôi đây nhắc nhở cô một điều, lần sau bỏ nhà trốn đi nhất định phải mang đủ tiền, như vậy mới có thể đánh lâu dài mà chiến thắng!

Cảnh Giai Tuệ cười khổ cùng bác tài nói lời cảm ơn, chậm rãi theo ngã tư đường trở về nhà.

Đến dưới nhà, cô liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay dưới lầu, cô bước lại xem, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống,

Đồng Nhiên vẫn như cũ lộ ra bộ mặt như bị bệnh sởi, đơn giản phun ra hai chữ: "Lên xe!"

Cảnh Giai Tuệ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười cái gia đình đó, một người vô cùng tàn nhẫn như lang sói này, thế mà lại có người xem hắn là chó nuôi trong nhà sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.