Edit: hana
Mạnh Dịch Nam ôm Lộ Hiểu Vụ tiến vào cửa, phanh, cánh cửa nặng nề khép lại phía sau.
Lộ Hiểu Vụ bị tiếng đập cửa làm đinh tai nhức óc, cả người run rẩy, Mạnh Dịch Nam dùng thân mình ép cô dán lên cửa, những nụ hôn nồng nhiệt bắt đầu di chuyển dần xuống dưới. Trên đường về anh đều cố kìm chế khát vọng trong lòng mà không dám nhìn cô, chỉ sợ chính mình không chống đỡ được về đến nhà mà ngay tại xe trực tiếp yêu cô. {hana: làm đi, các ca khác vẫn làm mà, cho ta đỡ phải làm cảnh này, o oa oa}
Mạnh Dịch Nam mở mắt, làm càn liến cắn đôi môi non mềm của cô, chiếc trán kiều diễm, thậm chí ngay cả lông mi cũng không buông tha, trời ạ, đêm nay cô thật quyến rũ, nụ cười thản nhiên, đôi tay nhẹ nhàng đều khiến tim anh đập thình thịch, cô đột nhiên trở nên kiều mị, so với bề ngoài thì cái loại thẹn thùng này càng gợi cảm xúc gấp trăm gấp ngàn lần. Anh… chịu không nổi.
Lộ Hiểu Vụ bị lửa nóng của anh đốt cháy mãnh liệt, miệng yếu ớt gọi “Dịch … Nam…. Có… người….” Cô khi lấy lại ý thức liền biết mình đang trong phòng khác, còn có khách, không biết có bất chợt trở về hay không, không thể như vậy….
Mạnh Dịch Nam khẽ cắn vành tai của cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, tròng lòng kinh hoàng không thôi, chậm rãi lùi dần mấy bước, ánh mắt nóng rực như muốn thiếu đốt cô, gợi cảm cười nói “Diệp Tỳ không có nhà!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-noi-em-khong-tinh-phuc/1953068/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.