Edit: hana
Sáng sớm chủ nhật, Mạnh Dịch Nam bị đánh thức bởi một âm thanh rầm rầm, ai mà sớm như vậy đã gây ra tiếng ồn thế? Tay vắt sang ngang, giường trống không, Mạnh Dịch Nam mở mắt, Hiểu Vụ đã không còn ở trên giường.
Mạnh Dịch Nam thức dậy xuống giường, cầm lấy khăn tắm trên ghế, quấn quanh eo, bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới phòng bếp, không biết Hiểu Vụ đang làm gì, tủ lạnh mở rộng, cô ấy không phải mới sáng sớm đã trèo lên dọn sạch tủ lạnh đấy chứ? Mạnh Dịch Nam nhìn chiếc eo mảnh khảnh của cô hơi khom khom, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đêm qua lại là một đêm yêu cô ấy điên cuồng, vậy mà cô vẫn còn có thể dậy sớm, xem ra thể lực của cô cũng không dễ khinh thường.
“Có cần giúp không?” Mạnh Dịch Nam không muốn cô biến phòng bếp thành siêu thị, thức ăn chất đầy trên tủ bếp.
Lộ Hiểu Vụ vừa nghe thấy tiếng hắn, đột nhiên quay người, kết quả là đầu không cẩn thận, va vào cánh cửa tủ lạnh đang mở ra. Đùng… Lồng ngực Mạnh Dịch Nam nhói lên, cô ấy… không cần khẩn trương như vậy chứ.
“A…” Lộ Hiểu Vụ đau khổ thét lên, hắn không có chuyện gì để làm hay sao mà rất thích dọa cô!
Mạnh Dịch Nam bước đến, khẽ đưa tay kéo cô vào trong lòng, tay nhẹ ngàng xoa lên trán cô vừa bị va vào đỏ hồng. Anh thật sự nghi ngờ rốt cuộc cô sống đến hai mươi lăm tuổi như thế nào?
“Anh dậy rồi.” Lộ Hiểu Vụ giọng ủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-noi-em-khong-tinh-phuc/1953030/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.