Laura sau khi biết mình mất trí nhớ thì cô cũng chẳng buồn muốn nhớ lại ký ức đấy nữa.
Cô sau khi biết mình mang thai thì rất sợ hãi, cô không biết cha đứa bé là ai nhưng có dì Trần luôn động viên mà cô gái nhỏ ấy đã tự hứa là dù không biết cha đứa trẻ là ai thì mình cũng sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Cô thấy cô có người anh trai như Trình Khiết và có dì Trần ở với cô là đủ rồi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh da trời, tóc búi cao đeo cặp kính râm đi vào thành phố chơi.
Cô lái chiếc xe Bugatti màu đỏ tạm biệt dì Trần vào thành phố.
Chiếc xe chạy đến thành phố Megastudy, thành phố được mệnh danh là đẹp nhất ở đây. Chạy xe một vòng quanh thành phố cô thấy thật nhộn nhịp. Lâu lắm cô mới có cảm giác đông vui như vậy.
Cô quyết định dừng xe lại đi bộ đến tiệm cà phê mang phong cách cổ điển. Vì tiếng Anh của cô khá tốt nên cô giao tiếp khá dễ dàng.
Oder một ly nâu cà phê xong cô ra ngồi góc con hẻm có giàn hoa hồng leo màu trắng trông rất đẹp.Thỉnh thoảng gió thổi làm cho những cánh hoa rụng rơi, hương thơm toả ra ngào ngạt.
Cô đang mải ngắm nhìn thì chợt có một chàng trai tiến lại:" Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không?" chàng trai nói bằng tiếng Pháp.
Cô nhìn xung quanh thì quả thật là có mỗi chỗ của cô còn trống chiếc ghế bên cạnh. Cô khẽ gật đầu rồi nâng ly coffee đưa lên miệng uống.
Ly coffee
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-chay/435858/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.