- Luật chơi vô cùng đơn giản, hai người bắt cặp vào làm một đội, đội nào tìm được nhiều khăn đỏ nhất thì đội đó sẽ chiến thắng và được thưởng một phần thưởng vô cùng đặc biệt…
- Lớp trưởng, thưởng gì vậy?- Mỹ Kì dơ tay lên có ý kiến, mắt nhấp nháy tinh nghịch
- Bà chộn rộn quá đấy. Bí mật.- La Khải lườm nguýt, bộ mặt tỏ ra vô cùng bí hiểm.
- Èooooo….- cả lớp trề môi.
- Mỗi đội sẽ có một bản đồ riêng, không được chơi ăn gian đâu đấy. Mọi người đã chuẩn bị chơi chưa? Nào nào, bắt đầu thôi…- Lớp trưởng vỗ vỗ tay ra hiệu, bí thư Mạc Phương phát cho mỗi đội một tờ bản đồ,mọi người đứng dậy, rồi nhanh chóng tản đi.
Đây là chân núi Vĩnh Sơn, sáng nay chúng tôi đã đi cáp treo ngắm cảnh, rồi trượt tuyết ở chỗ này, chiều tổ chức trò chơi ở khu rừng dưới chân núi.Tôi thấy chơi cái trò này rõ nhàm chán, lại hao tốn thể lực, mà chẳng biết phần thưởng có được như mong đợi hay không.
Tôi với Nã Nã là một cặp, chúng tôi đi bộ vào sâu trong rừng cây, nơi này toàn tuyết trắng với mấy cành cây khô trơ trọi lá, đấy cũng chính là lí do tại sao Lớp trưởng lại treo khăn đỏ lên, cốt là để có thể dễ dàng tìm kiếm. Nhưng ác một nỗi là, cái khăn đỏ đó không chỉ được treo lên cành cây không thôi đâu, mà nó còn được buộc lên những con vật hiền lành trong rừng như thỏ, sóc nè. Tổng cộng có tất cả năm mươi cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-da-vui-chua-anh-guc-nga-roi-do/2378702/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.