Tôi ngửa cổ lên trời thầm than, sao cái số tôi đen đủi vậy chứ, nhập số liệu vào máy bị sai, trưởng phòng bắt ở lại làm lại, bao giờ đúng một trăm phần trăm mới được về. Thành ra tan ca muộn, đang đi trên đường bị thủng lốp xe, không biết cái tên đáng ghét vô ý thức nào vứt đinh ra đường, làm bổn cô nương không may gặp phải, ta mà biết là kẻ nào, ta nhất định sẽ đấm cho hắn mấy phát, sách cổ hắn lên hỏi hắn có còn có đạo đứa hay không, nếu bảo không nhất định phải bắt thằng cha nội nhà hắn trả tiền sửa xe cộng thêm tiền đi taxi về nhà nhân nên cấp số mười mới được.
Tôi bây giờ cũng chẳng khá khẩm là bao, chân đi giày cao gót, đường vừa vắng vừa không có đèn, đã vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới tới được nơi sửa xe. Mà sửa xe xong lại phải bắt xe buýt về nhà, bụng vừa đói người mệt, tôi muốn chết quách đi cho rồi.
Tôi tức giận đạp vào cái đít xe mấy cái, thành ra cái chân trở nên đau đớn tê dại, ngay cả cái xe này cũng muốn hành hạ chủ của nó, thật là bất công, rốt cuộc là sáng nay tôi bước chân phải ra trước hay bước chân trái ra khỏi nhà trước vậy hả trời???????
Đột nhiên phía sau xuất hiện đèn ô tô, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, nheo nheo mắt vì bị ánh sáng của đèn pha xe làm cho loá mắt, trong lòng không khỏi mừng thầm, hay là nhờ người này giúp đỡ một chút vậy. Nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-da-vui-chua-anh-guc-nga-roi-do/2378687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.