Mấy ngày trôi qua, Tô Thế Hoan cũng đã lĩnh ngộ được cuối cùng bản thân đang cần phải làm gì.
Không nên chìm đắm vào mấy loại tình cảm không có kết quả kia nữa, cậu phải lo cho cha.
Lúc vừa đặt chân xuống máy bay, cậu đã điên cuồng chạy bộ từ sân bay về tới nhà, vì số tiền ít ỏi còn lại cậu muốn dành cho cha chứ không phải thuê taxi.
Tô Vi Quyền một thân bê bết nằm ho sù sụ trong lều nhỏ, chỉ vì ông bị bệnh mà không có tiền đi khám bệnh.
Ông nằm đó chờ chết, nếu như Tô Thế Hoan hôm nay không về xem như ông hết hy vọng.
Nhìn cha mình khổ sở như vậy, cậu bất giác chảy nước mắt, suốt thời gian qua cái tên đại bất hiếu này đang làm gì vậy?
"Cha!!!!!"
Tô Vi Quyền khó khăn ngẩng đầu, nhìn đứa con trai ông ngày đêm mong nhớ, nó đã về rồi, ông mừng rỡ nhưng vừa muốn ngồi dậy lại chạm phải vài vết thương nhỏ ở gần hông, đau đến mặt nhăn lại thật khó coi.
Cậu toàn thân mồ hôi ướt đẫm đem vaili nhỏ vào lầu để sang một góc rồi ngồi xuống bên cạnh cha, tay áo ông vô tình bị kéo lên cao, vô số vết bầm tím hiện ra, cậu nhìn đến nhức mắt "Cha... Cha... Cha bị làm sao vậy?"
Ông cố gắng mỉm cười lắc đầu "Ân, không... không sao cả!"
"Nói cho con biết đi! Xin cha!" cậu nhịn không nổi buông ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Tô Vi Quyền hốc mắt ửng đỏ "Là... ân, là do họ tới đuổi cha đi... họ nói cái lều nát của cha... khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-da-quen-khong-noi/1006900/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.