Gần đây William nhận thấy bản thân đã vô cùng khác trước, điều này này khiến hắn vô cùng không hài lòng. Cảm giác giống như bị người khác nắm cán vậy, điều này so với quy luật hắn tự đặt ra hoàn toàn không thể dung thứ.
Lại như ngày thường, hắn không nói tiếng nào ra ngoài vào buổi sớm lúc Tô Thế Hoan còn chưa thức giấc.
Lúc cậu mở mắt thức dậy còn tưởng sẽ lại được nhìn thấy hắn nằm bên cạnh không ngờ bên cạnh chỉ còn lại chiếc gối trắng tinh khôi chứa đựng trống rỗng đang chực chờ bao lấy cậu.
Đứng dậy bước ra khỏi phòng, nhìn xuống phòng khách Tô Thế Hoan bỗng bật cười khúc khích, hai vai run run, từ từ tiến xuống tự nhủ trong lòng 'Anh ta sẽ không ở đây sao! Mày biết rõ điều đó mà!'
Tuy nhiên, mặc dù có chút buồn bã, nhưng cậu vẫn như thường ngày đi học, tan học về rồi đi chợ, đương nhiên các bữa cơm đều là do cậu tự mình nấu lấy.
Ngồi trong phòng khách nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại bàn ở trước mặt không biết có nên gọi hay không, kết quả vẫn là nhấc máy nhấn dãy số quen thuộc.
Từng tiếng tút dài vang lên, tim cậu đập thình thịch. Người kia lại không nghe máy, Tô Thế Hoan dừng động tác một lại, lại gọi thêm một lần nữa. Lần này cũng vẫn không ai nghe máy.
Cậu mỉm cười bi thống gạt điện thoại xách túi đồ vừa mua ở siêu thị về đi vào phòng bếp, xếp từng món một vào ngăn tủ lạnh.
Ban nãy nhìn vào màn hình điện thoại, thấy Tô Thế Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-da-quen-khong-noi/1006893/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.