Chương trước
Chương sau
Giang Thiệu ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng, ánh mắt sững sờ, trong đầu thoáng qua một loạt hình ảnh vừa xảy ra giống như chiếu phim: Diệp Tiểu An mới nói một chữ "Nhà", trong điện thoại liền truyền đến thanh âm điện thoại di động rớt xuống đất, anh gọi cửa nhưng không người nào trả lời. Chạy ngược về nhà lật tung ngăn kéo để tìm cái chìa khóa Tả Trí để lại cho anh lúc trước, cuối cùng mới nhớ tới đã đeo trong chùm chìa khóa trên quần mình.

Diệp Tiểu An co rúc ở trên giường, ý thức đã hôn mê, đầu giường để một chén cháo đã ăn hơn nửa và nửa bánh bao. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thân thể không tự chủ run run, da thịt lộ ra ngoài quần áo nổi đầy các chấm nhỏ chằng chịt, nhìn qua thật làm người sợ hãi. Da đầu Giang Thiệu bỗng chốc tê rần, không suy nghĩ nhiều, lập tức cầm chăn đem bọc cô lại chặt chẽ, rồi ẵm cô lên chạy ra ngoài.

Dọc theo đường đi liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, kinh hiểm vượt qua rất nhiều xe mới cô đưa đến bệnh viện, thậm chí quên mình là một người say, quên say rượu lái xe rất là nguy hiểm.

. . . . . .

Bác sĩ kêu nhiều lần, anh mới phục hồi tinh thần lại.

"Anh là người thân của bệnh nhân?"

Giang Thiệu phản xạ lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu.

"Bệnh nhân bị dị ứng đậu, trước mắt không có gì đáng ngại, về sau chú ý ăn uống là được." Bác sĩ nói thêm mấy câu rồi nhìn anh mấy lần mới rời đi, Giang Thiệu không để ý nhiều đến ánh mắt của người khác. Diệp Tiểu An vào phòng bệnh rồi Giang Thiệu mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới phải báo cho Tả Trí, nhưng gọi điện thoại thật lâu cũng không ai nghe.

Thật ra thì Tả Trí về nhà liền ngã xuống ngủ, điện thoại di động ong ong chấn động trong túi áo khoác trên ghế sô pha anh cũng không hề hay biết chút nào.

Diệp Tiểu An trên giường bệnh vẫn mơ hồ, lúc thay quần áo bệnh nhân anh mới nhìn thấy đốm đỏ nổi đầy người cô, giống như có rất nhiều con sâu nhỏ màu đỏ bò trên người cô. Giang Thiệu không khỏi nhíu lông mày, nha đầu này thật không để người ta yên tâm, cả ngày đều có chuyện này chuyện kia phiền anh. Anh cũng không hiểu, Diệp Tiểu An rốt cuộc là người yêu của ai? Anh lại càng không hiểu vì sao mỗi lần có chuyện đều do anh gánh. Với tỷ lệ này, mua vé số không chừng cũng trúng được giải đầu.

Nổi mẩn ngứa khó nhịn, Diệp Tiểu An hừ hừ mấy tiếng giơ tay lên muốn gãi mặt, Giang Thiệu nắm cổ tay của cô khuyên can. "Đừng gãi, để lại sẹo thì em càng không dễ gả ra."

Diệp Tiểu An động động môi nhỏ mê sảng, Giang Thiệu không nghe rõ, đưa lỗ tai tới sát miệng cô: "Cha, con thấy ngứa quá, còn đau nữa. . . ."

Bởi vì cảm nên thanh âm của cô hơi sụt sùi, Giang Thiệu bật cười, cô thật đúng là đứa bé, đã mấy tuổi rồi mà ngã bệnh còn gọi cha gọi mẹ. Diệp Tiểu An làm ầm ĩ một trận rốt cuộc ổn định lại. Người ở chung phòng bệnh là một bé gái, Giang Thiệu phát hiện bé gái này từ nãy giờ cứ len lén nhìn anh rồi cười cười, không khỏi nhướng mày nhỏ giọng hỏi. "Nhìn cái gì chứ?"

Bé gái ngước mắt đưa tay chỉ chân của anh, Giang Thiệu cúi đầu xem xét, nhất thời cười lên: anh lại mang dép trong nhà chạy ra ngoài.

Anh từng lăn lộn sờ bò trong bùn nhão nước đục, nhưng cũng chưa từng đứng trước mặt người khác với hình dáng nhếch nhác này. Diệp Tiểu An này thật hại anh thất bại rồi. Không chỉ có như thế, dây nịt cũng nới lỏng, nút áo sơ mỉ chỉ tiện tay cài hai cái, còn có một cái cài nhầm, còn lại đều mở ra, mơ hồ lộ ra mấy vết móng tay trên ngực.

Đó là Cận Thanh để lại.

Giang Thiệu chậm rãi che giấu nụ cười, sửa sang y phục rồi đi ra hành lang, cầm điện thoại di động ở trong tay nhưng cuối cùng không có gọi cho Cận Thanh. Chuyện mới vừa rồi xảy ra quá mức vội vàng, lúc đó anh căn bản không để ý đến Cận Thanh, mà bây giờ Giang Thiệu cũng không trông cậy vào người phụ nữ kia có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.

Giày vò đến giờ rượu cũng sớm tỉnh, Giang Thiệu cảm thấy mình thật đã uống nhiều quá. Nếu không làm sao lại bỏ Cận Thanh lại mà đưa Diệp Tiểu An tới bệnh viện? Còn ở dưới tình huống đó nữa.

. . . . . .

Giữa trưa hôm sau Tả Trí mới giật mình tỉnh lại, liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, hô to không ổn. Lập tức lưu loát nhảy xuống giường tắm nhanh rồi lái xe đến nhà hàng Trần Dao thích nhất mua một bữa ăn sau đó chạy thẳng tới bệnh viện, đi ngang qua tiệm bán hoa còn mua một bó hoa hồng.

Trần Dao đã bớt sốt nhưng lại đói muốn xỉu, trừng Tả Trí cũng không đủ sức. Tả Trí lấy lòng dâng hoa lên, bị Trần Dao đẩy ra. "Hiện tại em chỉ cần thức ăn, không phải những thứ nhàm chán vô dụng này!"

"Anh nói nè đồng chí Trần Dao, đừng có không hiểu phong tình thế chứ, mặc dù vật này không đáng mấy đồng nhưng cũng là tâm ý của tại hạ, cũng như vượt ngàn dặm tặng lông thiên nga, không lẽ anh đây lại không thể so với lông thiên nga ——"

"Không nói nhảm anh có thể nghẹn chết sao?" Trần Dao nhíu lông mày khiển trách anh một tiếng, cắt đứt lời nói hưu nói vượn của anh.

"Không thể." Tả Trí cười hì hì hai tiếng rồi mở hộp cơm ra đưa muỗng đũa tới. "Cần anh cho em ăn không?"

Trần Dao chỉ lo múc cháo đưa vào miệng, nào rãnh rỗi để ý đến anh.

"Xem vợ anh đói kia." Tả Trí nhìn cô ăn như hổ đói, hơi tự trách, cầm khăn lau nước cháo dính trên miệng cho cô, "Anh xem còn sốt không?"

Trán anh cọ vào trán cô, thuận thế lướt qua môi của cô. Giữa trưa, người trong phòng bệnh khá nhiều, Trần Dao ngượng ngùng khi thân mật với anh trước mắt mọi người, hít mũi một cái. "Toàn là mùi bọt cạo râu, anh mới vừa rời giường?"

"Vợ thật anh minh thần võ!" Tả Trí lập tức đưa ngón tay cái về phía cô. "Tối hôm qua uống rượu với Giang Thiệu, uống hơi nhiều." Tả Trí không có mặc cảnh phục, không cần suy tính ảnh hưởng, vừa nói vừa hôn cô. "Cháo thật là thơm."

Buổi sáng Tả Trí không có đi làm nên buổi chiều phải đi rồi, từ phòng bệnh ra ngoài còn cầm theo một cành hoa hồng rút ra từ trong bó hoa hồng, đặt giữa các ngón tay vuốt vuốt. Lấy điện thoại di động ra nhìn, há! Không được rồi, không dưới mười cuộc gọi nhỡ.

Ba cái đầu đến từ Diệp Tiểu An, phía sau đều là Giang Thiệu gọi tới. Anh liền gọi lại cho Giang Thiệu, rất nhanh giọng nói lành lạnh của Giang Thiệu từ điện thoại truyền tới. "Điện thoại di động của cậu để trưng à?"

Tả Trí cợt nhã cười ha hả, "Ngủ quên, quên để đồng hồ báo thức, anh xem như em xin nghỉ với anh đi."

"Buổi sáng có hội nghị thường kỳ, cậu lại vô cớ vắng mặt, ngại quá, thông báo phê bình."

"Anh em, anh họ giang không phải họ Bao, dừng thiết diện vô tư thế chứ?" Tả Trí đi ngang qua bàn y tá, thuận tay tặng cành hoa này cho một y tá trẻ, còn kèm theo một ánh mắt quyến rũ, chọc cho y tá trẻ che miệng cười duyên.

Giang Thiệu dừng xe ở bãi đậu xe trong bệnh viện, cầm hộp giữ ấm đi ra ngoài. "Không thông báo phê bình cũng được, nhưng xin cậu hãy tự giải quyết người phụ nữ của mình, từ lúc nào tôi lại thành bảo mẫu cao cấp nhà cậu rồi."

Tả Trí hắng giọng cười to, "Anh là gì Tiểu Diệp Tử của tôi rồi?"

"Cậu không nhắc tôi cứ nghĩ rằng đó là Tiểu Diệp Tử của tôi đấy." Quả thật, bởi vì ở đối diện nhau, cơ hội gặp mặt chung sống của anh và Diệp Tiểu An thường xuyên hơn Tả Trí nhiều, thời gian cũng nhiều hơn. "Cậu tới bệnh viện trung tâm, Diệp Tiểu An bị bệnh."

Tả Trí lập tức dừng bước chân, "Bệnh viện trung tâm?" Không thể nào, trùng hợp như thế. . . . "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện trung tâm, Trần Dao cũng nhập viện rồi."

Giang Thiệu hừ lạnh, báo số phòng bệnh rồi cúp điện thoại. Khi Tả Trí đi tới Giang Thiệu còn đang chờ ngoài phòng bệnh của Diệp Tiểu An, anh kín đáo đưa hộp giữ nóng cho Tả Trí, Tả Trí mở ra xem, liền nhíu mày, "Anh nấu cháo?"

"Là cậu nấu." Giang Thiệu đẩy anh vào phòng bệnh, rồi đi vào sau anh. Diệp Tiểu An còn đang ngủ, Tả Trí nhìn thấy mẩn đỏ nổi trên mặt, cổ và tay cô thì nhíu nhíu mày, "Chuyện gì xảy ra?"

"Chứng dị ứng đầu, cộng thêm bị cảm." Giang Thiệu thấy sắc mặt của Diệp Tiểu An tốt hơn đêm qua một chút, tim cũng buông xuống. Diệp Tiểu An khó chịu rên rỉ, bị đau khổ hành hạ nửa mê nửa tỉnh. Tả Trí vốn định vỗ vỗ mặt của cô, bàn tay đến nửa đường lại rụt về. "Tiểu Diệp Tử, cảm thấy thế nào?"

Diệp Tiểu An khàn giọng xé chăn muốn quào loạn, Giang Thiệu đè tay của cô lại, quay đầu nói với Tả Trí, "Buổi chiều cậu đừng đi, ở đây trông cô ấy đi, tránh cào trày da."

"Không thông báo phê bình nữa à?" Tả Trí không ngờ Diệp Tiểu An nghiêm trọng như thế, cũng muốn ở lại với cô, nhưng vừa nghĩ tới Trần Dao cũng ở cùng một bệnh viện thì trong lòng anh có chút kinh sợ. "Hay là đổi bệnh viện cho Tiểu Diệp Tử đi."

"Còn chưa đủ cho cậu chơi à! Sao không đổi bệnh viện cho Trần Dao?" Giang Thiệu cũng không rõ tại sao mình thấy dáng vẻ này của Tả Trí thì lại không vui. Tả Trí bĩu môi không có lên tiếng. Thật ra thì Trần Dao về nhà nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề, chỉ là Tả Trí biết một khicô xuất viện tất lại vùi đầu vào trong công việc, cho nên mới giữ cô nằm viện để cho cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, không khí chợt trở nên là lạ. Giang Thiệu cũng không ở lại lâu, chờ Tả Trí đút từng muỗng từng muỗng cháo cho Diệp Tiểu An xong liền đi. Hôm nay bé gái xuất viện, trước khi đi đã đặt một ngôi sao năm cánh bằng lông nhung lớn bằng bàn tay đầu giường Diệp Tiểu An. "Đây là ngôi sao may mắn mà mẹ em cho, rất có ích, anh, anh và bạn trai của chị đừng nóng, chị nhất định sẽ mau chóng hết bệnh."

Chờ bóng dáng bé gái biến mất, Tả Trí lầm bầm lầu bầu nói thầm. "Bạn trai của chị? Không phải chỉ Giang Thiệu chứ, con bé ngốc này."

Có lúc con người rất kỳ quái, một câu nói của bé gái kia khiến trong lòng Tả Trí càng ngày càng không thoải mái. Giang Thiệu và Diệp Tiểu An. . . .

Anh chê cười lắc đầu một cái, chửi mình có bệnh. Một là người anh em thân không thể thân hơn của anh, một là cô gái ngốc bị anh dụ dỗ xoay quanh, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Lúc Diệp Tiểu An tỉnh lại phát hiện mình đã ở bệnh viện, một người đàn ông tựa vào đối diện giường chơi điện thoại di động, cô định định thần mới nhận ra là Tả Trí. Tả Trí thấy cô tỉnh, rất vui mừng, "Ngủ lâu rồi, cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Nếu như đầu óc choáng váng, ngứa ngáy vô cùng, toàn thân đau nhức không tính là gì, thì cô hiện tại tốt vô cùng.

Diệp Tiểu An nhẹ nhàng lắc đầu, há mồm muốn nói nhưng lại bị nghẹn , Tả Trí vội đút cô muỗng nước, không ngờ câu nói đầu tiên của cô lại là, "Giang Thiệu đâu? . . . ."

Sắc mặt của Tả Trí nhất thời tiu nghỉu xuống. "Tìm anh ta làm gì?"

"Ưmh. . . . Anh ấy đưa em tới bệnh viện, còn có tiền nằm bệnh viện. . . ."

Thì ra là như vậy, Tả Trí lại đổi thái độ, kéo chăn của cô lên, "Chớ quan tâm việc đó, anh đã trả cho anh ấy rồi, đói bụng không, muốn ăn cái gì anh đi mua cho em."

Diệp Tiểu An rất yếu đuối, nhắm mắt suy tư chốc lát, "Muốn uống cháo."

"Tại đây? Được, vậy em đợi chút anh đi mua." Tả Trí đang muốn đứng dậy, Diệp Tiểu An lại bổ sung một câu, "Cháo Giang Thiệu nấu, giống loại buổi trưa."

". . . . . . Được."

Tả Trí dừng một chút, đáp một tiếng. Ra khỏi phòng bệnh muốn gọi điện thoại cho Giang Thiệu, do dự một lát, chưa đến một tiến sau lại cầm một hộp giữ nóng trở về, bên trong chứa cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi.

Tả Trí mới vừa múc một chén cho Diệp Tiểu An thì điện thoại di động liền vang lên, là Trần Dao. Tả Trí đặt cháo ở trên tủ đầu giường, đỡ Diệp Tiểu An dậy tựa vào đầu giường, "Bảo bối ăn trước, anh có chút chuyện phải đi ra ngoài một lát, chốc lát trở lại."

Giang Thiệu tan việc không hề trực tiếp về nhà, căn nhà lạnh lẽo đó khiến anh vừa thấy đã phiền. Anh nhớ Diệp Tiểu An, nên trực tiếp đến bệnh viện. Vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy Diệp Tiểu An vùi ở trên giường khổ sở khom người, trên đất là cái chén kiểu chia năm xẻ bảy và cháo nóng còn bốc hơi.

Tim anh giật thót, kéo thân thể Diệp Tiểu An ra, chỉ thấy cổ tay phải của cô sưng đỏ dọa người, phía trên là nước cháo sềnh sệch và hạt cơm, rất nhiều mẩn đỏ bị nóng bể. Nâng cằm Diệp Tiểu An lên chất vấn, "Chuyện gì xảy ra? Tả Trí?"

Diệp Tiểu An vốn cắn chặt môi chịu đựng, bị Giang Thiệu hỏi thế nước mắt trong hốc mắt liền chảy xuống. "Anh ấy có chuyện đi ra ngoài."

Khí nóng trong người Giang Thiệu từ từ bốc lên, anh cắn răng, "Kiên nhẫn một lát, tôi đi gọi bác sĩ trước."

Lúc bác sĩ xử lý vết thương cho Diệp Tiểu An thì Giang Thiệu tìm đến phòng bệnh của Trần Dao, Tả Trí quả nhiên ở đây, Trần Dao không có ở đây.

"Sao anh lại tới đây? Tới thăm vợ tôi?" Tả Trí không hề ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của anh, chỉ bị biểu tình của anh hù sợ. Giang Thiệu níu lấy cổ áo của anh, trong đôi mắt hiện đầy ngọn lửa tức giận.

"Trong lòng cậu chỉ có vợ của cậu? Vậy Diệp Tiểu An thì sao? Tình nhân? Đồ chơi? Tả Trí, cậu đừng có làm tôi ghê tởm thế! Cậu không cho cô ấy được tình yêu trung trinh thì thôi, lúc cô ấy ngã bệnh cũng không chịu đến chăm sóc?"

Tả Trí đen mặt vô cùng khó coi.

Trong phòng bệnh chợt trở nên rất yên tĩnh, mọi người đều bị Giang Thiệu làm sợ. Trừ Tả Trí còn có một người khác không có bị hù dọa, đó chính là Trần Dao mới từ phòng vệ sinh trở về.

"Diệp Tiểu An là ai? Giang Thiệu, đó là. . . . em họ bà con xa của anh?"

. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.