Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy mắtphải của mình nháy nháy chớp chớp không ngừng, mà cổ nhân có câu: mắt trái nháytài, mắt phải nháy hoạ, thật ra cô vốn không tin, nhưng mà lúc này đây, rấtnhanh cô đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Vô cùng chí lý.
Buổi trưa sau khi tan học còn chưa kịp ăn cơm, TriệuTử Mặc đã bị gọi đến Đài truyền hình trường một chuyến, trong điện thoại, giọngđiệu của sư tỷ Trịnh Nhược Du học năm ba khoa Văn học rất chi là nghiêm túc.
Triệu Tử Mặc thấp thỏm bất an lê xác đến phòng họpnhỏ, đẩy cửa ra, người phụ trách Đài truyền hình trường, giáo sư Bùi đang đứngkhoanh tay cạnh cửa sổ, nhìn không ra là vẻ mặt gì, bên cạnh còn có tổ trưởngtổ ký giả Trịnh Nhược Du ngồi bên bàn hội nghị.
Đối diện với Trinh Nhược Du là một nam sinh, đangnghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Triệu Tử Mặc đi vào, Trịnh Nhược Du bất động thanh sắcđem ánh mắt như không muốn rời xa đang ở trên người nam sinh thu hồi lại, màánh mắt của nam sinh này lại dị thường phức tạp, thậm chí còn có tia khó tincùng đáng tiếc.
Triệu Tử Mặc cực kỳ khó hiểu, cuối cùng cũng nhận rahắn chính là nam sinh ngày hôm qua cô đã đùa bỡn ở sân vận động – đại tài tử KỷAn Thần thuộc khoa luật năm thứ tư.
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, Kỷ An Thần đãđứng bật dậy chào tạm biệt giáo sư Bùi, một mạch lao ra khỏi phòng như điên.
Rất nhanh Triệu Tử Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2315017/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.