Lần nữa gặp lại cực phẩm mỹ nam, là vào hoàng hôn ngàythứ sáu.
Sau khi tan học, Triệu Tử Mặc trước sau như một bị bavị mỹ nữ cùng phòng cô lập, cô không còn cách nào khác đành đi thực hiện nhiệmvụ được giao cho, nhưng đến cuối cùng vẫn đành bất lực nhảy đến nhà xe lấy xeđạp về.
Lúc này trong nhà xe chỉ còn thưa thớt, loe que mấyngười canh xe cũng đang chuẩn bị đi, tiếng khoá cửa vang lên làm động cả bốn bềyên tĩnh.
Lê bước đến khu để xe khoa Văn, tình cờ lại bắt gặpcực phẩm mỹ nam phong tư thanh nhã.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản mà gọngàng sạch sẽ, trầm lặng tựa vào thân cây long não, thân thể hơi nghiêng về phíatrước, hình như là tư thế chờ đợi người nào đó, cả người toát lên vẻ trầm tĩnhnhư phong cảnh của bức tranh thuỷ mặc thời xa xưa.
Ánh tịch dương xuyên qua kẽ lá, làm thành những đốmsáng li ti rọi vào khoé mắt và đuôi mày của anh, cảnh tượng xung quanh dườngnhư cũng vì thế mà toát lên một màu vàng óng ánh đẹp đến choáng ngợp.
Triệu Tử Mặc không nhịn được cảm thán: cực phẩm khônghổ là cực phẩm, ngay cả phong cảnh xung quanh cũng có thể nhờ vào ánh hào quangcủa anh mà trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Triệu Tử Mặc vốn là kiểu người không có tính kiênnhẫn, cực phẩm còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, cô đã phe phẩy tấm bảng cầmtrong tay một mạch chạy tới: “Này, cực phẩm, mang cái này về treo trên cửaphòng ký túc của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2315011/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.